“Kết hôn chán quá.”
Quạt thông gió của ngôi biệt thự cổ kêu vù vù, khi giọng nói dừng lại, cánh quạt kẹt cứng, một vệt tro tàn cũ kỹ vắt ngang bức tường trắng.
Hùng Húc ngậm điếu thuốc tìm lửa, thấy Trương Ý Trì ngồi đần một lúc mới nói được một câu như vậy, đúng là nực cười, anh vặt lại, “Kết hôn chán hay vợ chán?”
Quả nhiên, Trương Ý Trí lại câm như hến.
Hùng Húc tìm thấy bật lửa, “bụp” một tiếng, làn khói xanh bốc lên. Anh rít một hơi, nhìn Trương Ý Trí vẻ mặt đau khổ, thật sự thương cho cái thân trâu ngựa của thằng em, rõ ràng tỉnh táo lại thích giả ngu không biết gì.
“Anh, anh có nhớ bạn gái cũ không?”
“Không.”
“Ờ, hỏi anh cũng như không, đồ vô tâm.”
“Đừng có đá sang anh, mày dừng mơ mộng đi.” Hùng Húc liếc xéo anh ta một cái.
Nói thật, nếu không phải Lộc Nghiên nói, anh cũng không biết thằng em mình lại tệ hại đến vậy. Giờ nó còn tơ tưởng đến Lộc Nghiên. Dù gì cũng từng quen nhau, anh biết những khó khăn của cô, nên quyết định cản Trương Ý Trí lao xuống vực. Đừng hòng làm tổn thương cô lần nữa.
Trương Ý Trí thấy anh hút thuốc, mùi khói thuốc khiến lòng ngứa ngáy, mấp máy môi nói: “Cho em một điếu.”
“Dẹp!” Hùng Húc dứ dứ nắm đấm, “Đứa nào to mồm thề hút lại sẽ chặt tay.”
Anh ta giật lấy hộp thuốc lá, rút một điếu ra rồi điêu luyện châm lửa, “Chặt đi, chặt chim luôn cũng được.”
Hùng Húc hít sâu một hơi, “Sao thế?”
“Không.”
“Chặt cả chim thì chắc đời mày toang lắm rồi.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/buc-tuong-doi-mat-dau-goi/1116654/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.