Trần Lăng Tùng cố gắng trấn tĩnh: “Khá đẹp.” Cậu trả lại bức vẽ cho Sư Tuyết, mắt dạo bốn phía, cũng không biết nên đặt vào chỗ nào. Ngón tay Sư Tuyết đụng vào mu bàn tay cậu, tiếp đó nắm hai bên sườn của khung ảnh, hắn rũ mắt nhìn chăm chú vào thanh niên trong bức vẽ, “Tớ cũng cảm thấy như vậy.”
Trần Lăng Tùng vội rụt tay lại, mới thở phào ra được một hơi, chợt nghe Sư Tuyết nói như vậy, khuôn mặt đỏ bừng lại đỏ thêm một tầng nữa. Cậu đành phải tự tìm bậc thang cho mình: “Ngày thường tớ rất thích rèn luyện, này cũng không kỳ quái.” Có vẻ hơi tự đại, cậu lại bổ sung một câu, cũng kéo Sư Tuyết vào khen: “Xem ra cậu đi theo hướng tả thực, sức tưởng tượng phong phú, vẽ cũng tốt.”
Sư Tuyết: “Không phải tưởng tượng.”
Trần Lăng Tùng ngẫm lại những lời này, Sư Tuyết nói cũng không sai. Quả thật hắn đã từng thấy, còn không chỉ có một lần, ai bảo lúc công đực tìm bạn đời thì làm dáng muốn chết. Trần Lăng Tùng đóng gói quên đi chuyện ở thời cấp ba cậu kéo Sư Tuyết đến nhà tắm, cùng với áo trên của cậu cố tình vô ý mất tích khi chỉ còn hai người ở ký túc xá, cậu cố gắng duy trì bình tĩnh trên mặt, nói: “Tớ cảm thấy kiểu tranh này không thể treo ở phòng khách….” Sư Tuyết tiếp lời: “Quá sắc tình?”
Trần Lăng Tùng không tự giác lên giọng: “Này không dính dáng tới sắc tình!” Giọng nói dần hạ xuống, “Nhưng quả thật quá… quá cởi mở, tớ cảm thấy phần lớn bạn bè tới chơi đều không tiếp thu được.”
“Chính là ở phương Tây, tranh khỏa thân rất bình thường, vẻ đẹp của thân thể con người là một loại nghệ thuật tự nhiên, nếu đánh đồng nó với dâm uế sắc tình, không khỏi quá hẹp hòi.”
“Vai chính của tranh khỏa thân cũng không phải vẽ chủ nhân, bị chỉ chỉ trỏ trỏ không phải bọn họ, đương nhiên bọn họ không thèm để ý!”
“Tớ vẽ chính là nửa thân trần, cũng không lộ hết. Hơn nữa không phải lúc trước cậu —— “
“ —— Được rồi! Không được lôi chuyện cũ của tớ ra.” Trần Lăng Tùng trừng Sư Tuyết một cái, giơ tay vò đầu, mái tóc ngắn bị vò đến lộn xộn, cuối cùng nói một cách không tình nguyện: “Cậu muốn treo liền treo đi.”
Sư Tuyết xoay người, chống tay ở trên thành ghế sô pha, thật lâu cũng không lên tiếng. Trần Lăng Tùng nói: “Tới a, để tớ treo, cậu ngồi nghỉ một lúc đi.” Cậu vươn tay, thấy Sư Tuyết không bắt lấy mới cảm thấy kỳ quái, cậu quay đầu lại thấy Sư Tuyết đưa lưng về phía cậu, vẫn không nhúc nhích.
“Sư Tuyết?” Trần Lăng Tùng vỗ vỗ vai Sư Tuyết, bả vai Sư Tuyết run rẩy kịch liệt, cậu có chút lo lắng hỏi: “Sư Tuyết, không có việc gì chứ?” Sư Tuyết vẫn không nói một lời, Trần Lăng Tùng cho rằng hắn để ý chuyện này, vội vàng nói: “Sư Tuyết, tớ chỉ là nói giỡn với cậu, tớ thật thích bức vẽ của cậu. Nó thật đẹp. Nếu treo nó lên tường, phòng khách của tớ nhất định là rực rỡ hẳn lên*, có người tới làm khách thấy được, cũng nhất định sẽ thích.”
(*蓬荜生辉 bồng tất sinh huy.)
Có thích hay không thì không biết, cười nhạo cậu là nhất định. Trần Lăng Tùng bất đắc dĩ nghĩ, được rồi, xưa có Chu U Vương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/buc-thu-tinh-vo-danh/270228/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.