Nói thật, cuối cùng khi Sư Tuyết ôm một cái rương gỗ đi ra, Trần Lăng Tùng không thể nói là không hề kinh ngạc chút nào.
“Đó là gì vậy?”
Sư Tuyết vỗ vỗ cái rương bề ngoài mộc mạc không có gì lạ, “Dùng để ăn cơm”. Sư Tuyết cố ý chọn câu chữ không rõ ý tứ, thấy bộ dạng khiếp sợ của Trần Lăng Tùng, dù đã sớm đoán trước, hắn vẫn nhịn không được bật cười: “Cậu nghĩ đi đâu vậy? Tớ nói ăn cơm là chỉ công việc, không phải đồ làm cơm.”
“Tớ cũng không hiểu sai nha.” Trần Lăng Tùng bĩu môi, nhất quyết không thừa nhận, lại ghé sát người vào, “Mở ra nhìn xem.”
“Cũng không có gì, chính là một vài dụng cụ vẽ tranh.”
Trần Lăng Tùng nhìn chằm chằm vào cái rương một cách tò mò, rương gỗ hiện ra sớ gỗ nguyên thủy, chỗ miệng rương được lắp một cái móc khóa.
“Thoạt nhìn giống như một cái rương kho báu, sơn thành màu đỏ thì thật tốt.”
“Ý tưởng này của cậu không tồi, nhưng tớ không thích mùi sơn. Chờ sau này không dùng nữa, tớ dùng thuốc màu sơn đỏ nó, cho tròn giấc mộng rương kho báu của cậu.”
“Nghe cậu nói kìa, giống như là muốn tặng cho tớ vậy.”
“Cái này cũ rồi, về sau tớ tặng cậu một cái mới.”
Lúc này, Trần Lăng Tùng một tay nhấc vali Sư Tuyết dọn ở bên cạnh lên, Sư Tuyết ngẩn người, vội vàng nói: “Cậu đặt nó xuống đi, để tớ xách là được rồi.” Lúc hắn nói lời này, trong tay hắn còn ôm cái rương đựng dụng cụ vẽ tranh, hiển nhiên không có tay rảnh, Trần Lăng Tùng nói: “Được rồi, khách sáo với tớ cái gì.” Cậu hất cằm, nở nụ cười khoe khoang với Sư Tuyết.
Sư Tuyết giống như nhìn thấy cảnh tượng của nhiều năm về trước, hắn quẫn bách mồ hôi ra đầy mặt, tất cả mọi người đang nhìn hắn, cười nhạo hắn gầy yếu, cho dù không nói lời nào, ánh mắt liên tục ném tới cũng đâm một lỗ thủng vào tự tôn của hắn.
Hắn cúi đầu thật thấp, càng thêm vội vàng muốn nhấc vali nặng trịch dưới đất lên, nhưng mặc kệ hắn dùng sức thế nào, vali chỉ run rẩy cách mặt đất vừa đúng một tấc, liền quay trở lại vị trí cũ. Mặt Sư Tuyết đỏ giống như một quả cà chua nhỏ, hắn cùng vali của hắn chặn ở hành lang chật hẹp, đưa tới tiếng bất mãn khắp nơi.
“Có được không vậy! Cậu không đi bọn tớ còn muốn đi qua!”
“Chính là, cũng quá phế đi? Một cái vali cũng nhấc không nổi sao?”
Sư Tuyết muốn nói không phải, vừa rồi một mình hắn mang vali từ phòng ngủ của hắn ở giữa hành lang ra tới đây, bởi vì lâu lắm không dùng, bánh xe chất lượng kém đều bị rỉ sét, không thể nào xoay được, hắn đành phải xách một đường tới đây, cho nên hắn dùng hết sức, hắn quá mệt,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/buc-thu-tinh-vo-danh/270227/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.