7
Trải qua tuần cuối cùng của học kỳ đáng buồn, cũng đã bước sang tháng Bảy.
Ngày về nhà, tôi muốn mang theo một ít đặc sản; những đặc sản này là để biếu họ hàng người thân.
Đúng rồi.
Quay về cùng Trần Thiệu là phần thưởng đổi được từ việc tôi giao bữa sáng cho cậu ấy trong vòng một tuần.
Tôi không khỏi khóc thầm trong lòng. Đây đều là thành quả lao động.
"Mau nhận lấy tiền tớ chuyển đi, nhìn tớ giống kiểu người không trả nổi một tuần tiền ăn sáng à?" Trần Thiệu gõ vào đầu tôi.
Tôi ôm đầu trong đau đớn, hậm hực lườm cậu ấy một cái.
"Quay về sẽ nhận!"
Cậu ấy hài lòng gật đầu.
Quãng đường về nhà hơn hai trăm cây số, Trần Thiệu đã mua hai vé tàu cao tốc.
Tôi thoải mái ngồi trên ghế. Ngủ một giấc là về đến nhà rồi!
Có cậu ấy canh chừng, lần này chắc chắn sẽ không ngồi quá trạm nữa.
Trần Thiệu giúp tôi chuyển hành lý, vừa ngồi xuống đã xem điện thoại.
Còn tôi thì đeo bịt mắt lên rồi bắt đầu chìm vào giấc ngủ.
Về đến nhà, bố mẹ tôi vui đến nỗi ôm chầm lấy tôi, chạy tới chạy lui chuyển đồ cho tôi. Tôi nói với họ rằng mình có mang về một ít đặc sản cho họ hàng.
Trần Thiệu thấy nhiệm vụ của cậu ấy hoàn thành rồi, quay người định về nhà.
"Ấy, Thiệu Thiệu, hôm nay mẹ cháu không ở nhà, hay là ở nhà dì ăn bữa cơm nhé?" Mẹ tôi lên tiếng giữ cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/buc-thu-tinh-mot-tram-nghin-chu/2811756/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.