Tiếng của cô cũng không thay đổi bao nhiêu.
Chín năm nay, anh chỉ nghe thấy cô gọi anh như vậy trong mơ, mỗi một tiếng đều mơ hồ không rõ.
Quá mức rõ ràng ngay lập tức, sẽ làm người có cảm giác là ảo giác.
Đêm đó... Không chỉ là mơ.
Chờ gió thổi vào mặt anh đến có chút căng chặt, thần trí thanh tỉnh, anh mới đóng cửa sổ xe lại: "Trở về khi nào?"
"Mấy ngày hôm trước."
"Làm sao không nói cho anh?"
"Đang bận." Tống Lê cười: "Đúng rồi, nghe nói anh làm kiểm sát trưởng. Hứa Từ, chúc mừng anh nhé, làm kiểm sát trưởng có phải rất bận hay không? Chờ có thời gian rảnh em mời anh ăn cơm."
"Bây giờ anh rảnh."
Anh dừng xe bên ngoài hiệu sách, trời đêm nay không mưa, bóng đêm như nước.
Hứa Từ ngước mắt, phảng phất như muốn nhìn xuyên qua bức tường tầng 3: "Em xuống đi."
Trước kia đều là Tống Lê chạy đuổi theo phía sau anh, chưa từng có thói quen để Hứa Từ chờ, nhưng lần này cô kéo dài mười phút.
Trần Vũ Phồn nhìn cô đi giày ra ngoài, bất ngờ nói: "Không phải nói muốn lạnh nhạt với anh ấy một thời gian sao?"
Cô ấy còn tưởng rằng cô có thể kiên nhẫn bao nhiêu, kết quả còn không đến một ngày.
Tống Lê đi giày vào, quay đầu lại dựa vào cạnh cửa cười: "Mười phút không tính sao?"
Trần Vũ Phồn không tỏ ý kiến, dùng sự im lặng để cô tự mình cân nhắc.
Cô kéo dài mười phút, quần áo cũng không đổi, đêm thu se lạnh, Tống Lê chỉ khoác một chiếc áo sơ mi bên ngoài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/buc-thu-tinh-dem-qua/936404/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.