Hơn 9 giờ tối, Sở Đông Quân đưa Bo và Zi về nhà.
Thấy cô, anh không nói gì, cứ thế đi lên phòng tắm rửa sau đó trở vào thư phòng làm việc.
Tố Thanh Thanh có chút không ngờ tới....cô còn tưởng anh sẽ ở lại bệnh viện chăm sóc mẹ của mình. Nhưng nói gì đi nữa thì thái độ của anh đối với cô như vậy hẳn là vẫn còn đang tức giận lắm.
Cô không muốn nghĩ nữa, thoạt rồi đứng dậy sang phòng chơi đùa cùng tụi nhóc.
“Mẹ ơi… tại sao ba lại hay thơm mẹ?” Bo nhìn cô, khẽ chớp chớp đôi mắt to tròn, miệng cười khúc khích hỏi.
Tố Thanh Thanh thoáng giật mình, nhớ lại trước đây khi Sở Đông Quân vẫn còn là một trưởng phòng, cô luôn là người giúp anh thắt cavat trước khi đi làm, anh cũng hay cúi xuống hôn vào má cô, dáng vẻ hết sức cưng chiều....
Lúc ấy tại sao lại hạnh phúc như vậy? Còn giờ thì sao?
Tố Thanh Thanh khẽ cười, đưa tay lên xoa đầu con trai, nhẹ giọng giải thích.
“Đó là hành động đành cho người mình thương, Bo không thấy ba cũng hay thơm hai đứa sao?”
“Vậy có phải ba cũng yêu cái cô tên Tuyết đúng không hả mẹ, hôm qua con thấy ba thơm vào môi cô ấy... tại sao ba không thơm vào môi con với chị Zi?”
“Phải đó mẹ ơi, ba còn cười nữa.” Zi bĩu môi nói.
Tố Thanh Thanh nghe hai con nói vậy thì đờ cả người…
Chấm dứt thật rồi…tất cả đã dừng lại thật rồi!
Tố Thanh Thanh tự hỏi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/buc-man-hon-nhan/2935123/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.