Tối đó cậu dằn vặt mãi, nằm trên giường không biết đang nghĩ gì mà vẫn không ngủ được, cứ nằm rồi lại đứng, đi qua đi lại máy vòng liền, do dự một chút rồi ra khỏi phòng, cậu đứng trước phòng Lý Hiên máy phút liền mới mở cửa đi vào. Cậu nằm trên giường Lý Hiên nhìn lên trần nhà rồi nằm nghiêng một bên nhìn về bên còn lại nói:
"Giá như có cậu nằm bên thì tốt biết máy" - nói rồi cậu nhắm mắt nằm tận hưởng chiếc giường của Lý Hiên, thời gian trôi qua gần một tiếng thì cậu giật mình tỉnh dậy, suy nghĩ gì đó rồi chạy về phòng mình lấy chiếc móc khóa Lý Hiến tặng xong quay lại, cậu sắp xếp lại bàn học rồi treo móc khóa lên bức tượng trên bàn, sau đó chụp một bức ảnh úp lên dòng thời gian với dòng chữ "Tôi nhớ cậu rồi" nhưng không hiểu sao, được vài phút thì cậu lại xóa đi. Cậu quay lại giường Lý Hiên nước mắt lại rơi xuống cậu lẩm bẩm:
"Tôi thật sự rất nhớ cậu, nhưng lại không muốn cậu biết tôi nhớ cậu. Lý Hiên làm sao để tôi có cơ hội được sống cùng cậu đây? Nếu tôi nói muốn sống cùng cậu thì cậu có về với tôi không?" - nói rồi cậu ngủ thiếp đi đến khi tỉnh dậy trời đã sáng.
Liên Thành về phòng sắp xếp lại hành lý, kéo theo vali ra khỏi phòng. Thấy mẹ và Lý An Nhiên ngồi chờ ở bàn ăn, ánh mắt cả hai đều tiếc nuối nhìn Liên Thành, cậu đi lại ngồi vào bàn ăn nhìn hai người nói: "Con đi học rồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bua-sang-ngot-ngao-co-socola/3712962/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.