Quay về nhà Liên Thành tự nhốt mình trong phòng mặt cho Mặc Nhan có gọi cậu cũng không mở cửa. Cậu nhớ lại những gì mà Cố Bắc Hải đã nói, "Gay thực sự rất kinh tởm sao?" Cậu dằn vặt máy ngày liền cứ ru rú ở trong phòng, cậu vẫn chưa đủ bản lĩnh để đối diện với mẹ. Cậu luôn tránh né chỉ những lúc bà không có nhà cậu mới ra khỏi phòng. (7)
Hôm đó cậu canh lúc bà không có nhà, liền ra ngoài kiếm gì ăn, khi đang lay hoay trong bếp thì nghe có tiếng động sau lưng, thần linh mách bảo "mẹ cậu về rồi", cậu buông con dao đang cầm trên tay ra ánh mắt bắt đầu ửng đỏ, cố tránh né Mạc Nhan để vào phòng nhưng bị bà bắt lại.
Mạc Nhan cầm tay Liên Thành mặt lo lắng nói: "Sao phải tránh né mẹ, con đang sợ điều gì chứ? Mẹ là mẹ của con mà, không lẽ con sợ mẹ cũng nhìn con như những người ngoài kia?" (1
Liên Thành cắn răng không dám khóc thành tiếng, Mạc Nhan ôm cậu vỗ về nói tiếp: "Dù con là ai, như thế nào con cũng là con của mẹ" bà rơi nước mắt thương xót cho đứa con trai của mình.
Liên Thành ấm ức khóc trong vòng tay bà, sự kiềm nén máy ngày qua đã làm Liên Thành đủ mệt mỏi. Hai mẹ con đi lại ghế sofa ngồi xuống nói chuyện với nhau. Liên Thành liên tục xin lỗi, xin lỗi vì đã không thể trở đứa con trai như bao người khác, không thể trở thành người mà bà tự hào, xin lỗi vì khiến bà phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bua-sang-ngot-ngao-co-socola/3712855/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.