Chương trước
Chương sau
Quay về nhà Liên Thành tự nhốt mình trong phòng mặt cho Mặc Nhan có gọi cậu cũng không mở cửa. Cậu nhớ lại những gì mà Cố Bắc Hải đã nói, "Gay thực sự rất kinh tởm sao?" Cậu dằn vặt máy ngày liền cứ ru rú ở trong phòng, cậu vẫn chưa đủ bản lĩnh để đối diện với mẹ. Cậu luôn tránh né chỉ những lúc bà không có nhà cậu mới ra khỏi phòng. (7)

Hôm đó cậu canh lúc bà không có nhà, liền ra ngoài kiếm gì ăn, khi đang lay hoay trong bếp thì nghe có tiếng động sau lưng, thần linh mách bảo "mẹ cậu về rồi", cậu buông con dao đang cầm trên tay ra ánh mắt bắt đầu ửng đỏ, cố tránh né Mạc Nhan để vào phòng nhưng bị bà bắt lại.

Mạc Nhan cầm tay Liên Thành mặt lo lắng nói: "Sao phải tránh né mẹ, con đang sợ điều gì chứ? Mẹ là mẹ của con mà, không lẽ con sợ mẹ cũng nhìn con như những người ngoài kia?" (1

Liên Thành cắn răng không dám khóc thành tiếng, Mạc Nhan ôm cậu vỗ về nói tiếp: "Dù con là ai, như thế nào con cũng là con của mẹ" bà rơi nước mắt thương xót cho đứa con trai của mình.

Liên Thành ấm ức khóc trong vòng tay bà, sự kiềm nén máy ngày qua đã làm Liên Thành đủ mệt mỏi. Hai mẹ con đi lại ghế sofa ngồi xuống nói chuyện với nhau. Liên Thành liên tục xin lỗi, xin lỗi vì đã không thể trở đứa con trai như bao người khác, không thể trở thành người mà bà tự hào, xin lỗi vì khiến bà phải xấu hổ khi có một người con như cậu, xin lỗi vì không phải là người bình thường. (2)

Mạc Nhan thấy Liên Thành như vậy không kiềm được nước mắt nữa, bà cũng khóc, khóc thương cho đứa con hiểu chuyện của bà. Bà ôm lấy Liên Thành trong vòng tay an ủi: "Sao con lại nói như thế, con là con của mẹ, mẹ luôn tự hào về con, chưa bao giờ thấy xấu hổ cả. Dù là trước đây hay bây giờ vẫn vậy" - bà lau nước mắt trên mặt Liên Thành nói tiếp: "Đừng nghĩ bản thân là không bình thường khi thích người cùng giới, trong một mối quan hệ chỉ cần con vui và hạnh phúc với người đó thì dù là nam hay nữ nó vẫn được gọi là tình yêu"

Liên Thành nghe những lời mẹ nói lòng cậu cũng vơi bớt nỗi buồn, cậu nhìn bà ánh mắt đỏ hoe hỏi: "Mẹ biết con như vậy từ bao giờ?"

Mạc Nhan cười nhẹ xoa tóc cậu nói: "Tuy con không phải do mẹ sinh ra nhưng là đứa do mẹ nuôi lớn, con như thế nào không lẽ mẹ không biết" bà nhìn Liên Thành âu yếm nói tiếp: "Con yêu ai cũng được, người đó như nào mẹ cũng không quan tâm, chỉ cần ở cạnh người đó con cảm thấy vui vẻ và hạnh phúc là được. Yêu Lý Hiên cũng không sao"

Liên Thành có chút bất ngờ khi nghe mẹ nói như vậy, cậu không hiểu sao bà lại biết chuyện cậu thích Lý Hiên hay do bà đã nghe được những gì mà Cố Bắc Hải đã nói. Cậu nhìn mẹ thắc mắc hỏi: "Mẹ biết chuyện của con từ bao giờ?"

Mạc Nhan vẫn nụ cười ấy trả lời: "Mẹ cũng không nhớ nữa, lâu lắm rồi chắc là lúc chân con bị thương"

Cậu thầm nghĩ: "Đến cậu còn không biết bản thân thích Lý Hiên từ lúc nào, sao mẹ có thể nhìn ra?" (T

Mạc Nhan thấy cậu im lặng bà nắm tay cậu nói thêm: "Mẹ biết con vẫn còn do dự về tình cảm của mình, mẹ cũng biết con rất buồn khi Lý Hiên rời đi. Nếu không muốn phải hối hận về sau thì tìm cách để thằng bé ở bên con đi. Mẹ sẽ luôn ở bên ủng hộ con"

Nghe những lời động viên từ mẹ, tâm trạng cậu ổn hơn so với lúc trước, cậu ôm bà hạnh phúc mà nói những lời cảm ơn chân thành.

Có những người mẹ luôn yêu thương con của mình vô điều kiện, dù không phải do mình sinh ra. Người ta nói đúng "Công sinh không bằng công dưỡng" nhưng cũng có một số người lại không yêu thương con mình dù đó là đứa mình đứt ruột sinh ra như mẹ Cố Bắc Hải. Phải chăng vì thiếu tình thương của mẹ nên cậu ta mới trở thành một người như vậy. (2)

Thời gian sau Lý An Hiên về đón Mạc Nhan và Liên Thành lên thành phố, vừa có thể sống cùng bà vừa tiện cho việc học của Liên Thành. Trước khi đi cậu đã đến căn nhà nhỏ đó ôm Happy trên tay nhìn ngắm xung quanh một chút rồi nói: "Tạm biệt và hẹn gặp lại" nói rồi cậu cùng Happy rời đi bắt đầu một cuộc sống mới nơi ở mới.



Khi vừa đến thành phố cậu có chút choáng ván với khung cảnh ở đây, nó khác hoàn toàn so với quê cậu. Thành phố nhiều nhà lầu xe hơi ồn ào và khói bụi, không được bình yên như quê cậu. Nếu phải chọn chắn chắc cậu sẽ chọn sống ở quê thay vì phải sống ở một nơi ồn ào và đông người như thế này. Cậu cùng mẹ về nhà Lý An Nhiên bà đã sắp xếp cho cậu một căn phòng mà trước đó Lý Hiên đã nhắc đến. Quả nhiên như những gì Lý Hiên từng nói, nơi này đầy ắp những món quà từ bé đến lớn phù hợp theo từng độ tuổi. Cậu nhìn ngắm xung quanh một chút rồi ra khỏi phòng, đối diện phòng cậu còn một phòng khác nữa, hỏi ra thì biết đó là phòng Lý Hiên. Cậu chần chừ một lúc rồi đi đến mở cửa vào bên trong, cách trang trí phòng khá giống với phòng cậu khi ở cùng bà. Cậu ngắm nghía một chút rồi về phòng chuẩn bị cho ngày mai đi nhập học.

Hôm sau cậu đã dậy từ sớm, sắp xếp lại đồ đạc rồi ra ngoài thấy mẹ và Lý An Nhiên đang ở trong bếp cậu lại chào một tiếng rồi ngồi vào bàn ăn. Ăn xong bữa sáng Lý An Nhiên đưa cậu đến trường nhập học, trên đường đi cậu không nói lời nào, không khí rất im tĩnh chỉ có tiếng phát ra từ radio. Cậu im lặng nhìn ngắm thành phố nơi mà cậu sẽ sống trong thời gian dài. Làm xong giấy nhập học cậu theo chân Lý An Nhiên về nhà, trên đường đi cậu chần chừ một lúc rồi nhìn Lý An Nhiên nói:

"Con sẽ ở ký túc xá của trường, như vậy sẽ tiện hơn cho việc học"

Lý An Nhiên nghe vậy thắng gấp lại nhìn qua Liên Thành ánh mắt thắc mắc hỏi: "Sao phải ở kí túc xá, con có nhà mà?"

Liền Thành cuối mặt trả lời: "Con thấy nhà Dì cách trường khá xa, nếu ngày nào cũng phải đi đi về về thì mất thời gian lắm, cũng phiền Dì phải đưa đón con nữa"

Lý An Nhiên nhìn cậu mặt nhiều muộn phiền nói: "Không phiền, được đưa con đi học là điều mà mẹ đã ao ước từ lâu, con cho mẹ cơ hội này được không, xin con đấy với lại ở ký túc xá vất vả lắm, không bằng nhà chúng ta đâu"

Liên Thành chần chừ một lúc lâu rồi nhìn Lý An Nhiên đáp: "Ở ký túc xá sẽ tiện hơn cho việc học, cũng không vất vả lắm đâu ạ. Con sẽ về nhà vào cuối tuần, Dì an tâm đi. Việc này con đã nói với mẹ con rồi, bà ấy tuy chưa đồng ý nhưng cũng không phản đối"

Lý An Nhiên nhìn cậu ánh mắt ửng đỏ hỏi: "Con xem mẹ là gì? Mẹ không phải mẹ con à, sao việc gì con cũng chỉ nói trước với Mạc Nhan? Mẹ biết Mạc Nhan là người nuôi con lớn, nhưng con vẫn là đứa do mẹ sinh ra, sao con không một lần gọi mẹ một tiếng mẹ vậy? Sao lúc nào con cũng chỉ có mỗi Mạc Nhan?" (

Liên Thành nghe vậy trong lòng cũng thấy có chút tội lỗi, cậu vẫn né tránh ánh mắt bà ta cuối mặt đáp: "Con cần thời gian để chấp nhận"

Lý An Nhiên lau nước mắt hỏi: "Thời gian của con là bao lâu? Đã hơn một năm rồi tại sao con vẫn cần thời gian chứ?" (2)

Liên Thành im lặng không nói gì thêm nữa, cứ thế theo Lý An Nhiên về nhà. Vừa vào cửa đã thấy Mạc Nhan đã đợi ở bàn ăn, thấy hai người về bà vui vẻ chào đón còn gọi vào ăn cơm. Nhưng sao đó lại chú ý đến sắc mặt Lý An Nhiên, bà lo lắng đi lại hỏi thì Lý An Nhiên bỏ vào phòng, bà nhìn Liên Thành hỏi: "Sao vậy?"

Liên Thành nhìn mẹ đáp: "Con đã nói với Dì ấy việc con ở ký túc xá của trường, Dì ấy không đồng ý. Nên con với Dì có chút cãi vã"

Mạc Nhan an ủi: "Không sao, để mẹ đi nói chuyện với bà ấy, con tắm rửa đi rồi ăn cơm"

Không biết Mạc Nhan đã nói gì mà lúc ăn cơm Lý An Nhiên đã đồng ý cho Liên Thành chuyển đến ký túc xá của trường. Cậu vui vẻ đi lại ôm Lý An Nhiên nói: "Cảm ơn Dì"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.