Chương trước
Chương sau
Vừa nói xong anh vừa bước về phía cầu thang đi lên nhà, để lại cái Ngọc ấm ức không làm gì được. Tôi ở ngoài cửa chứng kiến một màn này thì nhếch môi lên hả dạ. Quả là chồng mềnh, yêu ứ chịu được, dù đang ôm một bụng niềm nở nhưng tôi trước cái Ngọc tôi phải giả bộ lạnh lùng đi vào trong, cái Ngọc liền thu lại cái vẻ mặt cáo già lúc nãy mà bày ra bộ mặt ngoan hiền, nó cúi gằm mặt xuống đất không dám nhìn tôi, chắc là nó đang hoang mang không biết tôi có nghe được cuộc nói chuyện kia không đây mà. Tôi cũng chẳng thèm nói câu nào nữa mà dắt tay cái Thu đi thẳng vào phòng bếp, cứ để cho nó đoán già đoán non xem ra cũng là một thú vui :). Nghĩ là vậy nhưng tôi vẫn phải đáp:

- Bí mật.

Nói xong tôi bỏ lên nhà, tất nhiên là bà phải lên kế hoạch tống cổ con em gái hờ của mình ra ngoài rồi. Không thể để nó làm loạn trong cái nhà này được nữa, chị mày đã hiền, để cho mày một con đường lui mà mày lại không biết điều à.

Khoảng nửa tiếng sau, chị Vy và mẹ chồng tôi đều có mặt ở nhà tôi, họ mua rất nhiều đồ ăn và đồ chơi, quần áo cho trẻ sơ sinh. Tôi kéo họ lên phòng mình rồi đuổi chồng tôi ra ngoài, kể một tràng về sự bố láo của con em gái "hờ". Nghe xong, mẹ chồng tôi không nhịn được mà đứng dậy bảo:

- Để mẹ sang nói chuyện với nó.

Chị Vy ở cạnh cũng không nhịn được mà sửng cồ lên, sắn hết hai tay áo lên tận vai nói:

- Vâng đúng rồi, con sang cùng bác luôn, cái con này phải cho nó một trận.

Thấy hai con người này quá nóng vội, tôi đành kéo họ xuống ngồi yên vị tại một chỗ rồi nói:

- Bình tĩnh. Hai người cứ để đó, hôm nay con đã có kế hoạch rồi.

- Kế hoạch gì?

______________________

Bữa cơm tối diễn ra trong không khí yên ắng lạ thường, hôm nay chồng tôi gắp cho tôi nhiều món nhưng tôi từ chối, chủ động lạnh lùng xa cách với anh. Đến khi ăn cơm xong, anh kéo tay tôi định đưa lên phòng nói chuyện thì tôi rút tay mình khỏi tay anh mà nói:

- Hôm nay em ngủ cùng với mẹ chồng và chị Vy. Anh ra ngoài phòng khách mà ngủ.

Chồng tôi thấy nét mặt tôi căng thẳng, mày anh nhíu chặt lại, đôi mắt tràn đầy âu lo.

- Có chuyện gì mà tự dưng em khó ở thế?

Khổ thân chồng tôi, nhìn mặt anh buồn mà tôi chẳng lỡ. Nhưng hãy thông cảm cho em anh nhé, hãy để em tống cái con em gái mưa ra khỏi nhà mình để vợ chồng mình có những phút giây hạnh phúc nhé anh!

Nghĩ thế, tôi lại cố làm ra cái bộ mặt cau có mà nói:

- Thích thì thế, hôm nay em không muốn nói chuyện với anh, nhìn thấy anh là ngứa mắt rồi. Anh tốt nhất tránh xa em một chút, không em nổi cáu mà nói những lời nặng nề thì đừng có trách em.

Bà Ánh thấy tôi quá quắt như vậy thì nói chen vào.

- Gớm nữa, chồng cô đã chiều cô như thế rồi mà, có chuyện gì thì bình tĩnh ngồi lại nói chuyện với nhau rõ ràng. Cô ghê gớm quá rồi đấy.

Mẹ chồng tôi lườm bà Ánh đến cháy mặt, bà Ánh không dám nói gì nữa mà cun cút cun cút cái đuôi về phòng mình. Sau đó, mẹ chồng nắm chặt tay tôi rồi nói với Phong:

- Thôi, đêm nay cái Hạnh nó ngủ với mẹ. Có gì ngày mai hai đứa bình tĩnh lại rồi ngồi xuống nói chuyện với nhau nhé. Cái Hạnh sắp đẻ rồi thì giữ sức khỏe, đừng có cáu gắt và suy nghĩ nhiều quá.

Nói xong, tôi cũng theo mẹ và chị Vy lên phòng mình, để lại chồng tôi ôm một bụng tức tối.

_____________________

Tối đến, tôi, mẹ và chị Vy đều không ngủ được mà nói chuyện thao thức đến đêm. Chỉ thiếu cái Trang nữa là hội chị em hội tụ đông đủ chỉ cần ba chúng tôi có mặt là nói chuyện đến thiên thu cũng không thấy chán. Đang nói chuyện rôm rả thì điện thoại mẹ chồng tôi reo chuông "ting" một cái, đọc xong tin nhắn bà cười cười rồi giơ điện thoại ra trước mặt chúng tôi mà nói:

- Đây này, thằng Phong nó đang nhắn tin dặn mẹ là con đang trong những tuần cuối của thai kỳ nên mới khó ở. Nói mẹ an ủi con đây này.

Nghe đến đây tôi lại nghĩ ngay đến cái gương mặt rầu rĩ khi bị vợ hắt hủi của chồng tôi lúc chiều nay. Tôi khẽ mỉm cười rồi đáp:

- Mẹ cứ bảo anh ấy là con đang rất giận đi. Bảo anh ấy nằm ở ghế sofa ngủ hết đêm nay.

Mẹ chồng tôi gật đầu rồi nhắn tin trả lời chồng tôi, xong chuyện, hội "chị em" chúng tôi lại tiếp tục bàn chuyện, hết chuyện công việc đến chuyện phiếm, toàn chuyện đàn bà cả.

Tôi chờ khoảng tầm mười hai giờ, khi đèn điện trong nhà đã tắt hết, tôi và chị Vy, cùng mẹ chồng mới quyết định rón rén từ từ xuống phòng khách.


Đứng ở chân cầu thang, tôi ra hiệu chị Vy xuống mở công tắc điện lên, đèn điện vừa sáng lên thì đúng như tôi dự đoán. Cảnh tượng "vô cùng đẹp đẽ" đập vào mắt tôi.

Công nhận là tôi căn giờ chuẩn xác thực sự. Cái Ngọc nó vẫn chưa kịp làm gì cả, nó đang đứng khỏa thân trước mặt chồng tôi. May mắn cho nó, nếu nó động vào một tấc thịt của anh Phong chắc tôi cào mặt nó ra mất :). Cái con này vốn không thông minh, nó sẽ ngựa quen đường cũ, chờ khi có thời cơ nó sẽ hành động. Mà hôm nay tôi đã cố tình tạo ra một màn "chiến tranh lạnh" giữa chồng tôi và tôi để cho nó nghĩ rằng mình sẽ có cơ hội chen vào trong đêm nay. Ngọc ơi là Ngọc, hóa ra em vẫn ảo tưởng một cách ngốc nghếk như thế. Tôi chỉ chờ chực nó hành động thôi là tôi sẽ bắt tại trận. Vừa thấy đèn điện bật mở, nó giật mình hét lên một tiếng rồi sợ hãi đưa tay che chắn những bộ phận quan trọng. Sau đó, nó ngồi thụp xuống sàn, nhặt lại cái áo ngủ vô cùng mornh manh bị rớt xuống đất, đôi mắt hoảng loạn hết nhìn tôi rồi lại nhìn chị Vy rồi tới mẹ chồng tôi. Trông cơ thể nó cũng trắng trẻo ngon ghẻ đó chứ. Còn chồng tôi vẫn đang nằm đắp chăn trên ghế sofa, hai mắt nhằm nghiềm trông tôi ơi là tội.

Chứng kiến một màn này, mẹ chồng chống tay vào hông hét lên:

- Ối giời ơi là giời, chị chị em em, em cướp chồng chị à?

Mẹ chồng tôi bình thường không có dữ dằn vậy đâu. Chẳng qua là bà đang cố tình nói toang hoang ra để đánh thức mọi người dậy đấy.

- Mọi người... mọi người... mọi người nghe em giải thích đã...

Tôi nhếch mép lắc đầu, Ngọc ơi là Ngọc, đến mức này rồi em nghĩ rằng còn ai nghe em thanh minh nữa ư? Nực cười! Kể cả hôm nay tôi không đưa nó vào bẫy thì tôi dám chắc rằng nó đang chờ tôi và chồng có một lỗ hổng để nó chen vào, thế nên chi bằng tôi tạo ra bẫy để tống cổ nó ra khỏi cái nhà này luôn đi :).

Cái Ngọc sợ hãi đến mức cả cơ thể run lẩy bẩy, nét mặt nó như đang rơi vào khủng hoảng cực độ, chị Vy đứng cạnh tôi thì giả vờ quay quay cái điện thoại cười khoái chí:

- Chị quay lại được hết rồi nhé em gái mưa, em gái quyến rũ chồng chị gái, mai đăng lên hội khẩu nghiệp cho hết đường sống luôn em nhé.

Cái Ngọc nghe chị Vy nói như vậy thì bị dọa mất hết cả hồn vía, nó vội quỳ xuống chắp tay cầu xin chị Vy và tôi.

- Em xin các chị, em biết lỗi rồi, từ sau em sẽ không dám làm thế nữa đâu ạ... Em xin các chị tha cho em.

Vừa nói, nó vừa khóc rưng rức trông đến tội, nước mắt giàn giụa trên gương mặt. Khổ thân con bé, nhìn mặt mũi cũng không đến nỗi nào, nếu nhân cách nó tốt một tý có khi tôi cũng bảo anh Phong giới thiệu cho nó mấy người đồng nghiệp.

Vì tất cả nằm trong kế hoạch của mình nên tôi chỉ biết cười nửa miệng.

- Chậc! Chậc! Chậc!

Lúc này, ánh sáng của căn phòng và tiếng nói của mọi người như đánh thức anh Phong dậy. Bình thường chồng tôi ngủ ghê lắm, một khi đã ngủ là chẳng biết trời đất trăng sao gì nữa vì bình thường lúc tỉnh táo anh toàn khám cho bệnh nhân hoặc đọc sách, thế nên thời gian ngủ rất là ít. Anh đưa đôi mắt mỏi mệt của mình nhìn cái Ngọc trước mặt, nó thấy anh ngồi dậy thì liền lê gối tới cầu xin anh:

- Anh Phong ơi, em thề với anh là em với anh chưa làm gì cả. Anh mau nói cho mọi người biết đi, em xin anh.... Anh nói chị Vy đừng đăng clip đó lên mạng, em xin anh đấy...

Anh Phong nhìn thấy thân thể trần truồng thì hốt hoảng, vội đẩy cánh tay nó ra khỏi người rồi hét lên:

- Ối giời ơi, anh đã bảo đừng chạm vào người anh cơ mà, dị ứng quá, ngứa quá.

Vừa nói, anh vừa đưa tay gãi mặt, gãi toàn thân.

- Khiếp quá, đã bảo cơ thể không đẹp thì đừng cố mà ăn mặc như vậy rồi mà, có biết tôn trọng mắt nhìn của đối phương không hả? Thôi mời em sắp xếp đồ đạc và valy rời khỏi cái nhà này giúp anh.

Vừa nói, anh Phong vừa chạy một mạch lên nhà như thể bị ma đuổi, tôi chứng kiến một màn này thì ứ nhịn được cười, vẫn biết chồng mình đang diễn nhưng mà phải cho anh đạt giải Oscar nam diễn viên xuất sắc nhất.

Mẹ chồng tôi nghiêm mặt nói tiếp:

- Cô nghe thấy rồi đấy, giờ mời cô sắp xếp đồ đạc cút khỏi cái nhà này, ở đây không ai chứa chấp loại đ. ĩ đượi quyến rũ chồng của chị gái như cô.

- Có chuyện gì thế?

Bà Ánh từ phòng mình đi ra, mắt một bên nhắm một bên mở, hình như bà ta vẫn chưa rõ ràng sự tình này, vừa nhìn thấy cảnh tượng cái Ngọc quỳ gối khóc sướt mướt trên sàn thì bà ta vội chạy tới nói:

- Có chuyện gì vậy con có chuyện gì?

- Hức... hức hức...

Cái Ngọc không dám đáp lại bà ta, nó chỉ biết khóc lóc mà thôi. Chị Vy vẫn cầm điện thoại vừa hờ quay vừa đáp:

- Nói chung là con gái cưng của bà quyến rũ chồng chị gái nên bị chúng tôi bắt được. Bây giờ bà và nó cuốn xéo khỏi cái nhà này là vừa rồi đấy.

- Hả?

Bà Ánh hét lên như không tin vào mắt mình rồi ngã khụy xuống nhà run rẩy...

- Cái... cái gì? Hay... hay là có hiểu nhầm gì đó?

Đến nước này bà Ánh vẫn đang cố gắng thanh minh để giữ lại cái sĩ diện rởm của con gái cưng đó ư :). Tôi còn chưa kịp nói gì thì mẹ chồng tôi đã lên tiếng:

- Thôi, tôi không nghe hai mẹ con nhà bà diễn kịch nữa, đây đâu phải một bộ phim buồn đâu mà diễn buồn cười thế? Mời cút cút cho.

Tôi còn tưởng cái Ngọc sẽ diễn tiếp một màn khóc lóc, ai ngờ nó lại đứng bật dậy, như một con thú hoang bị ép tới đường cùng, nó không ngại phô diễn hết toàn bộ tính cách thật của mình.

- Ừ, tôi sẽ cút khỏi cái nhà này, các người tưởng các người ngon à? Cứ chờ đấy, rồi tôi sẽ giàu hơn các người.

Tôi bị choáng bởi phản ứng của cái Ngọc, tôi tưởng nó sẽ bán sống bán chết để níu kéo tôi ở lại ngôi nhà này chứ nhỉ? Cảm giác thấy lạ lạ sao đấy, nhất thời không kìm được mà nhếch môi lên cười. Mẹ con nhà bà Ánh đành phải nối đuôi nhau cút về phòng lấy đồ đạc. Hôm nay vui quá đi, đang định quay sang tán dóc với mọi người thì chị Vy lập tức tiến tới đỡ tôi, gương mặt chị ấy khủng hoảng lắm.

- Hạnh... Hạnh... em... em có sao không...? Em... em... chảy máu rồi kìa.

Tôi giật mình, nhìn xuống chân mình, máu nhỏ giọt chảy từ đùi xuống chân, bụng truyền tới một cơn đau không thể tưởng tượng nổi. Chị Vy và mẹ chồng tôi lập tức bâu lấy và giữ chặt không cho tôi ngã.

Sao... sao thế nhỉ?

Mẹ chồng tôi hoảng sợ hét lớn:

- Phong ơi, vợ mày chảy máu đây này!!! Xuống đây mau lên!!!

Tôi đau đến quằn quại mà chỉ biết ôm bụng, hai mươi nằm trời tôi chưa bao giờ đau đến mức độ như vậy. Gần như tôi sẽ ngã khụy xuống nếu không ai đỡ, mồ hôi tuôn lấm tấm trên trán, mọi thứ xung quanh bắt đầu mờ dần, tôi chỉ cảm nhận được thân thể của mình được chồng bế bổng lên, anh thì thầm vào tai tôi:

- Cố lên vợ... em cố lên...

Sau đó... một màn đêm đen kịt bao trùm lấy tôi...

________________________

Cơn đau đánh thức tôi tỉnh dậy, hai mắt tôi lờ mờ mở ra, cảnh vật trước mặt dần dần hiện lên một cách rõ ràng.

Chồng tôi áp tay tôi vào gương mặt anh, ở đằng sau anh còn có mẹ chồng tôi, chị Vy và cả chị Trang, sắc mặt ai ai cũng tràn đầy lo lắng.

Tại sao họ lại lo lắng đến như vậy nhỉ?

Thế rồi, cảnh tượng đêm qua như một thước phim quay chậm hiện ra trong não tôi, tôi giật mình, gắng gượng ngóc đầu dậy. Đập vào mắt tôi là cái bụng phẳng lì của mình. Tôi dần trở nên hoảng loạn, hai tay tôi run run.

- Con... con tôi...con tôi đâu...

Không hiểu sao lúc đó não bộ tôi lại nhanh đến vậy, chỉ trong vài giây mà tôi nghĩ đến đủ thứ chuyện, tôi nghĩ có phải tôi sảy thai do cái Ngọc và bà Ánh rắc tâm hãm hại không? Hay là do tôi không tốt? Hay là do tôi không biết giữ con? Đầu óc tôi quay cuồng, tôi đưa tay vò tóc mình thật mạnh như người điên.

Chồng tôi ở cạnh nắm chặt lấy tay tôi và trấn an:

- Em bình tĩnh, mọi chuyện đã ổn rồi. Em phải mổ lấy thai cấp cứu, Đậu đã được ra đời và đang ở trong lồng âp và ổn định. Em bị sốc và mất nhiều máu , bác sĩ đã cho giảm đau gây tê tuỷ sống, sẽ có điều dưỡng riêng chăm sóc cho em, không sao hết... không sao hết.

Tôi nuốt nước bọt, đưa mắt nhìn chồng đang an ủi tôi: mọi chuyện ổn rồi, không sao cả. Tôi mới kịp hoảng hồn, bây giờ tôi mới nhận ra lúc nãy mình quên cả thở. Con tôi... con tôi không sao cả!

Cảm giác như gánh nặng trong lòng tôi được trút bỏ, tôi thở ra một cách nhẹ nhõm. Nhưng, không phải là do tôi nên con tôi mới ra đời sớm như vậy sao?

Phía dưới bụng truyền tới một cơn đau thắt quặn, nước mắt tôi nhỏ xuống dưới má rồi rớt xuống cằm, tôi nắm chặt tay anh, không ngừng nói:

- Tất cả... là tại em... tại em không tốt... nên mới để con ra đời sớm như vậy...

Tôi nghe nói, đứa trẻ sinh ra không đầy thắng phải ấp trong lồng kính rất yếu. Tôi không ngừng tự trách mình đã bảo vệ bản thân không tốt để rồi con mình phải sinh ra một cách thiệt thòi...

- Không... không phải là tại em đâu... Nhất định không phải là tại em mà. Sức khỏe em đang yếu, đừng suy nghĩ tiêu cực như vậy nữa, em khỏe rồi anh sẽ dẫn em đi nhìn mặt Đậu mà. À đây này, con giống anh lắm, anh chụp lại ảnh rồi, anh cho em xem nhé...

Nói đoạn, chồng tôi đút tay vào túi quần rồi lấy ra điện thoại, dương lên cho tôi nhìn.

- Hạnh đừng lo, chị sinh Bảo Bối khó khăn lắm, em biết mà, con chị cũng phải đặt trong lồng kính đấy. Đậu dễ thương lắm, chị thấy bé rồi, không sao đâu mà.

Tất cả những lời nói kia đều không quan trọng nữa, tôi đưa mắt nhìn lên màn hình điện thoại của chồng, gương mặt đỏ hòn của con trai tôi xuất hiện trên màn hình. Khoảnh khắc ấy như vỡ òa trong tôi, tôi đưa tay bụp chặt miệng mình nức nở khóc.

Chồng tôi ở cạnh vuốt ve tóc tôi, anh nhìn vào màn hình, không giấu nổi sự xúc động.

- Em lại thua rồi nhé, Đậu sinh ra rõ ràng giống anh.

Đúng rồi, thằng bé giống anh quá, chẳng giống tôi chút nào hết. Sao ông trời lại có thể bất công như vậy chứ? Nhìn nét mặt của bé kìa, mũi, môi, miệng... tất cả giống y sì bố nó.. Thật sự rất quá đáng.

- Cố lên vợ, lát nữa chờ vợ khỏe lại, anh dẫn em đi nhìn con nhé. Không sao rồi, tất cả đã ổn rồi.

- Chúc mừng mẹ tròn con vuông nhé Uyển Hạnh.

- Cháu nội xinh trai quá, chẳng khác gì thằng bố nó ngày xưa, hy vọng sau này không ngang bướng khó bảo như bố nó nhé.

Nghe tiếng mẹ chồng tôi nói, bất giác, tất cả mọi người đều bật cười.

Thật may quá!

Tôi bất giác nhìn ra ngoài cửa sổ, bầu trời hôm nay trong xanh đến lạ kỳ. Tôi vượt cạn thành công rồi, tôi nở ra một nụ cười tươi rói.

Có phải, bố đã đến bên khi con ở trong giai đoạn khó khăn nhất không? Con cảm ơn bố, vì đã luôn âm thầm đi theo giúp đỡ con...

Tôi lẩm nhẩm một mình như vậy, tôi có cảm giác, bố vẫn luôn đi theo tôi, từ lúc tôi tìm đến cái chết rồi sinh con, bố vẫn âm thầm giúp đỡ tôi...

Con cảm ơn bố, con yêu bố nhiều!

__________________

Ba tháng sau.

Từ khi có tiếng cười của trẻ con ở nhà, gia đình tôi trở nên hạnh phúc hơn bao giờ hết, lúc nào cũng trong trạng thái sôi nổi. Một tuần có 7 ngày thì ngày nào mẹ chồng tôi cũng sang trông cháu. Đậu bị bố tranh bế rồi mẹ chồng tranh rồi bố chồng, thậm chí tôi chỉ được ở cạnh con khi con khóc đòi sữa.

Nhìn chồng tôi bế con một cách âu yếm, tôi chỉ biết lắc đầu thở dài.

- À ơi, Đậu Đậu của ba ngủ cho ngoan...

Tôi bật cười, chồng tôi vốn không biết hát vậy mà anh đã cố gắng hát ru con ngủ, mà từ khi có con, tôi cảm giác như mình là mẹ của hai đứa trẻ. Anh trẻ con ra bao nhiêu, lúc nào cũng giành bế con, giành thay tã, giành cho ăn, ngay cả việc tắm của con anh cũng giành. Thành ra, tôi là mẹ nhưng lại trở nên thảnh thơi nhất :).

Đang trong không khí ấm cúng của gia đình, bỗng dưng cái Thu bất ngờ chạy lên nhà tìm tôi:

- Chị Hạnh, chị Hạnh, có người tìm gặp chị ạ.

- Được rồi, có gì từ từ nói, sao mà hớt hải thế. Chị xuống luôn bây giờ đây.

- Vâng ạ.

Tôi đi xuống nhà, tò mò không biết hôm nay có ai tìm gặp mình nhỉ? Bình thường người quen họ hàng của anh Phong vẫn hay đến thăm chúng tôi và chơi với bé.

Tôi bước ra cổng, đập vào mắt tôi là hai người lạ mặt, người phụ nữ tuổi chạc 40, nhìn gương mặt vẫn rất trẻ và xinh đẹp, người đứng cạnh là một người đàn ông 50 tuổi, hai người rất đẹp lão, đứng cạnh nhau đúng là một đời trời xinh. Tôi thầm nghĩ: chắc hồi trẻ họ đẹp lắm.

Lúc tôi vừa đi đến, người phụ nữ kia lập tức chạy tới, giang rộng cánh tay ôm chặt lấy tôi.

- Uyển Hạnh, con gái của mẹ...

Tôi shock đến độ mắt mở to, cả người xụi lơ ra đó...

Bà ấy đang nói gì? Bà ấy là mẹ của tôi? Tôi còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì người đàn ông kia nói tiếp:

- Tốt quá rồi, cuối cùng cũng đã tìm được con rồi.

Cả cơ thể tôi cứng đờ, không nhúc nhích nổi tay chân. Hai người này, rốt cuộc bị làm sao vậy, sao tự dưng họ lại nói tôi là con họ? Họ vừa đọc đúng tên tôi nữa, chuyện này là sao?

Người phụ nữ kia ôm tôi rất chặt rồi mãi bà mới chịu buông tôi ra. Bà nhìn tôi một cách đầy âu yếm, đôi mắt tràn ngập tình yêu thương của mẹ, hai tay bà đưa lên gương mặt tôi.

- Mẹ xin lỗi con, mẹ xin lỗi con...

- Hạnh à? Có chuyện gì đó con?

Tiếng mẹ chồng tôi từ đằng sau lưng vọng ra như đánh thức lý trí của tôi. Tôi vội đẩy bà ấy ra.

- Cô là ai vậy ạ?

Tôi càng đẩy ra thì bà ấy càng tiến đến, bà ấy nắm chặt lấy tay tôi và nói:

- Là mẹ đây, mẹ là mẹ ruột của con đây...

Tiếng bước chân của mẹ chồng tôi vội vã truyền đến tai tôi, bà đứng bên cạnh tôi không giấu nổi vẻ kinh ngạc.

- Ôi, vợ chồng nhà chị Linh và anh Hợi đây mà. Sao... sao hai anh chị lại?

Đây là người quen của mẹ chồng tôi? Tôi ngỡ ngàng quay ra nhìn bà.

- Chuyện dài lắm, có gì vào trong nhà tôi sẽ nói rõ ngọn ngành cho mọi người.

Cô Linh vừa lau nước mắt vừa nắm chặt tay tôi như thể sợ mất. Tôi bần thần, vừa đi vừa lẩm bẩm, có lẽ họ chỉ nhầm thôi...

Cả nhà tôi đều tập trung ở dưới phòng khách, cô Linh chú Hợi ngồi ở đối diện chúng tôi. Họ đưa ra mẫu xét nghiệm ADN giữa họ và tôi thì tôi mới rùng mình. Nhìn kết quả trên tay, hai tay tôi trở nên run rẩy mất lực, ngay cả anh Phong ngồi cạnh cũng không giấu được ngạc nhiên. Anh ấy là người trong ngành, nhìn sắc mặt của anh là biết kết quả này không thể giả được. Cô Linh bắt đầu kể hết mọi chuyện. Bố tôi không phải là bố ruột của tôi. Ngày xưa ba mẹ tôi yêu nhau từ rất sớm. Lúc bà có thai thì gia đình vỡ nợ. Ba mẹ tôi không còn tiền để nuôi tôi nữa nên gửi lại cho bố nuôi tôi chăm. Ba mẹ tôi nói khi nào có đủ điều kiện nhất định sẽ trở lại và trả hết món nợ khi xưa. Cuối cùng, sau bao nhiêu năm thăng trầm ba mẹ tôi cũng xây dựng lên cơ nghiệp, ông bà là đối tác đã từng làm ăn của mẹ chồng tôi. Nhưng khi trở lại căn nhà cũ đó, mẹ tôi gặp bà Ánh, mẹ tôi muốn đòi lại con thì bà Ánh lại nói rằng cái Ngọc mới là con ruột của bà. Tôi nghe tới đây mà shock đến giật cả mình, chồng tôi ở cạnh ôm chặt tôi, không ngừng vuốt ve lưng tôi như an ủi.

Bảo sao... cuộc điện thoại mờ ám trong phòng của nó, chiếc túi chann.el...

Tôi nuốt nước bọt nghe mẹ tôi kể tiếp, khi đó bà vẫn không nghi ngờ mà đưa cái Ngọc trở về nhà mình, bà mua cho nó rất nhiều thứ, thuê gia sư và thầy dạy tốt nhất cho nó ôn thi đại học, còn giúp cả bà Ánh trả nợ. Khi đó, bà không hề biết là bà bị lừa.

Thời gian cứ vậy mà trôi qua, bà Ánh liên tục vòi tiền để trả nợ, còn cái Ngọc lên đại học xong thì đua đòi ăn chơi trác táng, bố Hợi nhìn ra lòng tham của hai con người này nên sinh ra nghi ngờ. Lén đi xét nghiệm kết quả ADN và nhận ra cái Ngọc không phải là con đẻ của ông. Bố ruột tôi khi ấy đã vô cùng tức giận. Vì thế ông đã trả thù bằng cách vờ như mình vẫn chu cấp tiền cho Bà Ánh, càng có tiền, bà Ánh chơi cờ bạc càng ham, ham tới nỗi nợ đến mấy tỷ đồng. Trước khi đuổi bà Ánh ra khỏi nhà, bố tôi ép bà ta khai ra sự thật nên đã tới tìm tôi. Bây giờ bà Ánh đang gánh một khoản nợ rất lớn, cái Ngọc thì dan díu với thầy dậy ở trường nên có bầu. Ông thầy kia thì chỉ có ý định tình một đêm với con Ngọc nhưng con Ngọc lại rất khôn, nó cố khiến mình có thai rồi bắt ông ta chịu trách nhiệm. Ai ngờ, bà vợ ông ta biết được liền tới trường đánh ghen đến sảy cả thai. Vợ ông thầy kia còn ghê tới mức đăng hết thông tin cái Ngọc lên báo, nó không thể đem cái mặt mình đến trường được nữa. Ngọc nghỉ học rồi cùng mẹ chuyển tới nơi khác sống.

Tôi nghe sự tỉnh mà trở nên hoang mang cực độ, không thể tin được là mẹ con nhà bà Ánh giấu tôi và làm ra chuyện tày trời như thế. Lừa tôi đi làm gái trả nợ đã đành, bà ta còn dùng thủ đoạn lừa cả ba mẹ ruột của tôi vì tiền. May mà tôi lên kế hoạch đuổi nó ra khỏi nhà sớm, nếu không làm thế thì không hiểu nó còn thủ đoạn nào hãm hại tôi nữa. Nhờ có anh Phong đặt camera dám sát nên hai mẹ con chúng nó mới không dám dở trò.

Tôi ngây cả người ra, mẹ tôi thấy thế liền sót tôi ôm trầm lấy tôi mà khóc lóc. Bà cứ khóc mãi trên vai tôi khiến tôi không biết phải làm thế nào. Mọi chuyện đến quá nhanh, trong lòng tôi rối bời như một cuộn len. Tôi tự trấn an mình, phải thật bình tĩnh, cuối cùng tôi đưa tay lên vuốt lưng bà.

Vì mọi chuyện đến quá dồn dập nên tôi chưa thể thích nghi được, nhưng thật tốt quá phải không? Tất cả mọi thứ đã trở về ban đầu của mình. Tôi có buồn một thời gian vì phát hiện ra bố nuôi không phải bố ruột của mình, bởi lẽ tôi và ông cũng đã gắn bó một thời gian dài, từ thời thơ bé, ông là người thương tôi nhất.

Thời gian thắm thoắt qua đi, tôi đã thích nghi được với gia đình ruột của mình. Thỉnh thoảng, tôi vẫn hay đưa Đậu về thăm nhà mình, chúng tôi sống với nhau rất hòa thuận.

Về phần gia đình chồng, sau khi con tôi được 3 tuổi, tôi bắt đầu theo chân mẹ tôi học hỏi và làm những công việc từ thấp nhất rồi lên cao nhất. Tuy chưa học hỏi được nhiều nhưng mẹ tôi bảo: tôi rất có tương lai. Tôi cố gắng chia rõ thời gian làm việc và thời gian ở nhà với con mình. Chồng tôi ban đầu hơi lo lắng nhưng về sau thấy tôi đảm đương khá tốt nên cũng không nói gì nữa. Hai vợ chồng tôi tuy bận rộn nhưng vẫn luôn quan tâm và chăm sóc nhau, Đậu đẻ ra thông minh giống hệt như bố, thằng bé rất tự lập và không dựa hơi mẹ nên tôi cũng không phải lo nhiều. Năm tháng cứ như vậy êm đềm mà trôi qua, mọi chuyện diễn ra như một cuộc hành trình, mưa bão đi qua rồi trả lại một quãng trời bình yên...

Tuy không biết rằng phía trước còn nhiều gian truân hay không nhưng sau khi trải qua từng ấy khó khăn, tôi nghĩ rằng mình đã đủ trưởng thành để nắm tay chồng mình cùng nhau vượt qua.

Đêm đông gió lạnh, chúng tôi, ba người, nằm ôm nhau ngủ, tôi ngắm gương mặt của chồng mình, thầm thì: Cảm ơn anh vì đã đến bên cạnh đời em.

Kết thúc!

Đôi lời tâm sự của tác giả: Vậy là một bộ truyện nữa lại end rồi :(( Không hiểu sao end xong mình thấy buồn buồn như thể thiếu mất cái gì đó. Đã từng có lúc mình nghĩ: giá như mình có thể thêm tình tiết này hay tình tiết kia vào thì nó sẽ tốt hơn chăng? Vì không thể làm tốt được nên mình rất nuối tiếc, nhưng rất cảm ơn các bạn vì đã đồng hành cùng mình hết bộ truyện này. Cảm ơn các bạn vì đã yêu quý mình như vậy, lần tới mình sẽ làm tốt hơn nữa.. Sắp tới mình có ra bộ truyện nữa mang tên Nước Mắt Kiều Nữ, vì nó là đứa con tinh thần mà mình ấp ủ bấy lâu nay nên mình cảm thấy khi nào ổn em mới đăng lên. Nữ chính là gái bao cao cấp, là hoa hậu, ở trong showbiz, còn nam9 thì... bí mật! Nhưng mà là một người rất rất đặc biệt <3 I love youuu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.