Sáng sớm, tôi thức dậy với một cơ thể uể oải, xương cốt trong người như gãy vụn. Nhớ lại trận cuồng phong bão táp ngày hôm qua tôi không khỏi rùng mình, anh liên tục đòi hỏi không cho tôi nghỉ, chẳng biết mình đã thiếp đi từ lúc nào không hay. Mấy lần trước có vẻ như anh còn giữ sức, còn lần này anh cuồng nhiệt quá, nếu ngày nào cũng vậy chắc tôi không còn sức cho ngày hôm sau quá :((.
Tôi vươn vai một cái, nhìn sang bên cạnh thấy giường bên trống không. Tôi vốn dĩ đã làm quen với việc này, anh là bác sĩ nên luôn phải đi làm sớm về khuya, công việc của anh rất bận. Tôi không thấy cô đơn, ngược lại, tôi vô cùng thích cái cảm giác chờ đợi anh về nhà ăn cơm cùng mình.
Đồng hồ trên bàn đã điểm tám giờ sáng, tôi bật dậy như một cái máy, tiến đến bàn trang điểm chải lại tóc. Hai má tôi bỗng hồng lên khi thấy mấy dấu hôn tím đỏ của anh ở trên cổ mình, không hiểu sao hôm qua anh cuồng nhiệt như vậy nữa. Chải tóc xong tôi lôi những hộp mỹ phẩm hôm qua anh đưa tôi ra dùng. Lần đầu dùng mấy loại dưỡng da này nên có hơi vụng về một chút, mà công nhận dùng xong cái da dẻ mịn màng hơn hẳn. Trước đây tôi có thể xuề xòa nhưng bây giờ làm vợ anh rồi, phải biết cách chăm sóc bản thân mình nhiều hơn, bước ra đường với tư cách là vợ anh không thể khiến anh mất mặt được. Thoa xong kem chống nắng cũng là lúc cửa phòng vang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bua-nhan-sat-vach/2577761/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.