Tôi khẽ thở dài thườn thượt, còn anh thì trấn an tôi:
- Anh không tin cô ta nói gì đâu, chỉ muốn em cẩn thận hơn thôi.
- Em hiểu rồi...
- Đừng buồn mà.
Tôi lắc đầu, cố gắng gạt bỏ Cao Mỹ Hạnh ra khỏi suy nghĩ của mình.
- Em chỉ sợ, cô ta đến nói chuyện với mẹ anh rồi...
Anh phì cười vuốt má tôi nói:
- Anh hiểu mà, không sao đâu, em đừng lo. Anh biết cách lo liệu mọi chuyện. Em chỉ cần tin anh thôi, được chứ?
Tôi nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thẳm của anh, dù trong lòng còn lo lắng lắm... nhưng hơn cả, tôi chọn cách tin tưởng anh.
- Vâng, em hiểu rồi...
Anh vòng tay qua eo rồi ôm tôi thật chặt, gương mặt anh đặt lên cổ tôi hít một hơi thật sâu rồi nói:
- Đừng buồn vợ yêu, rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi mà.
- Em chỉ sợ... mẹ anh...
- Mẹ anh như vậy cũng chỉ muốn anh lấy vợ sớm, muốn anh có con bởi anh đã 35 rồi. Nhưng hiện tại em lại đang mang thai đứa con của anh. Em thử nghĩ mà xem, giữa cô gái bà đã chọn lựa và đứa con thì bà cần ai hơn? Đừng lo lắng, anh hiểu tính bà mà. Thực ra bà không khó tính như em nghĩ đâu. Tất cả vì lo cho anh mà thôi, vì anh và bà vốn không hợp nhau nên mới vậy đấy. Khi nào bụng em to hơn một chút bà sẽ đến thăm em thôi, con bà còn không bỏ được nữa là cháu.
Tôi có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bua-nhan-sat-vach/2577758/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.