À không, sự góp mặt của anh ta phải kể đến sự góp mặt người mẹ hờ của tôi, nếu anh ta không mua tôi thì tôi vẫn sẽ là đĩ vì bị mẹ bắt ép bán thân trả nợ cơ mà...
Hai cái con người đó, tôi hận...
Nhưng người làm đau tôi nhất, là mẹ tôi, sâu thẳm trong trái tim yếu đuối của tôi vẫn còn tồn tại tình mẫu tử, kể cả bà không phải là mẹ ruột của tôi, nhưng tôi vẫn yêu bà vì bà là người đã đi cùng tôi suốt năm tháng ấu thơ. Tôi vẫn quý trọng dù bà không phải là mẹ ruột tôi, nhưng bà thì khác, điểm lại những lần đối xử với tệ bạc với tôi đúng là khác máu tanh lòng, bà giày xéo thân xác và trái tim tôi, miệt thị và cay nghiệt tôi...
Tôi vừa thương lại vừa hận bà, cảm giác đó cứ giày xéo khiến tôi phờ phạc cả con người...
Màn hình cuối cùng cũng tắt, tôi nhìn thấy mấy chục cuộc gọi nhỡ của chú, chỉ có vài cuộc gọi nhỡ của mẹ tôi, nhưng ngay sau đó, màn hình lại hiện lên số chú...
Tôi nhìn vào dãy số trên màn hình một lúc thật lâu, rồi cuối cùng, tôi bấm nghe...
- Uyển Hạnh, em đang ở đâu vậy? Tại sao tôi gọi không nghe? Hôm nay em phải đi làm à?
Tôi cố gắng kiềm chế sự nghẹn ngào trong cổ họng mình, dù nước mắt đang thi nhau rơi xuống một cách mãnh liệt...
- Uyển Hạnh... sao em không nói gì? Nếu em đang đi làm thì thôi... chỉ là... tôi muốn ăn sườn xào chua
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bua-nhan-sat-vach/2577665/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.