Hình như đây là bệnh viện, tôi đang nằm trên một chiếc giường trắng toát, bên cạnh còn có một bình truyền nước. Tôi ngẩng đầu lên, nhìn thấy trước mặt là một vị bác sĩ, còn người đang nói chuyện cùng vị bác sĩ là thầy Trung...
Tôi không còn ngạc nhiên với sự có mặt của thầy Trung nữa, giờ đây chẳng có gì có thể khiến tôi ngạc nhiên. Tôi chỉ cảm thấy rất mệt, mệt không tả nổi, và vết thương trong trái tim này đang vì tôi thức dậy mà rách toạc ra, dần dần, cơn đau lan truyền đến khắp cơ thể...
Vừa mới đây thôi, tôi đã gặp bố trong giấc mơ của mình, ký ức của ngày hôm đấy thật tươi đẹp và ấm áp làm sao.
Khi con người gục ngã hay gặp phải khó khăn, người ta thường nhớ về những ký ức vui vẻ của quá khứ. Có lẽ vì thế mà tôi đã mơ về bố, bởi trong tôi đang khao khát được gặp bố một lần nữa.
Giấc mơ kết thúc, tôi phải tỉnh dậy, điều đó khiến tôi tuyệt vọng và hụt hẫng làm sao. Tôi tự hỏi mình, tại sao tôi không ngủ vĩnh viễn nhỉ? Tôi không muốn thức dậy để đối mặt với hiện thực tàn khốc này. Thầy Trung nói chuyện với bác sĩ xong thì phát hiện ra tôi đã tỉnh, thầy mau chóng đến bên giường hỏi han tôi.
- Uyển Hạnh, em thấy trong người thế nào rồi?
Tôi không nhìn thầy, đưa đôi mắt ráo hoảnh sang bên khác. Lục lại ký ức trong cái bộ não chậm chạp của mình, có lẽ người dương ô cho tôi khi tôi dầm mưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bua-nhan-sat-vach/2577663/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.