Nén đau thương, tôi được mẹ dẫn đi tới một nơi xa lạ. Thì ra bà đã có dự tính từ trước. Bán tôi chỉ là sớm hay muộn mà thôi...
Suốt quãng đường đi, mẹ tôi ở bên cạnh không hề hỏi tôi cảm thấy thế nào hay chí ít là nói những lời động viên an ủi. Thứ bà nói chỉ là khuyên tôi đến đấy phải ngoan ngoãn, phải tỏ ra mình ngây thơ trong trắng rồi phải biết cách cư xử sao cho bọn đàn ông thích. Tôi nghe mà không thấm nổi, trong tim như có một con dao cứa vào. Tôi đau lòng dựa đầu vào cửa kính xe taxi, mẹ tôi nói gì tôi không nghe rõ nữa. Tâm trí của tôi bấy giờ đã lạc đến một phương trời xa xôi...
Tại sao mẹ tôi có thể thản nhiên khi bán tôi như vậy, thực sự, trong lòng bà, tôi có phải là đứa con bà rứt ruột đẻ ra không?
Lo lắng hiện trên gương mặt bà, nhưng tôi biết bà chẳng hề lo lắng cho tôi lấy một chút. Thứ bà lo là sợ tôi làm đổ vỡ mọi chuyện, sợ tôi cư xử khiến cho bọn đàn ông mất lòng, sợ tôi không được trả giá cao...
Hành động và lời nói của bà khiến cho tôi cảm thấy buốt giá, chẳng lẽ, trên đời này không có một ai thương tôi?
Hai tay đan vào nhau, tôi tự an ủi mình không được khóc, mẹ tôi nói đến đó phải cười, không được phép ủ rũ hay buồn rầu, như vậy sẽ làm khách hàng mất hứng...
Tôi mím chặt môi, móng tay khảm sâu vào da thịt, lúc này tôi không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bua-nhan-sat-vach/2577599/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.