Tôi vắt tay lên trán, dương đôi mắt ngập nước nhìn lên trần nhà, trong trái tim này còn chất chứa tình cảm dành cho chú, đời tôi thật bất hạnh làm sao... Đời tôi chỉ rẻ rúng vậy thôi...
Câu nói của mẹ vẫn còn quanh quẩn ở đâu đây, xã hội bây giờ người ta không còn quan trọng cái màng trinh nữa... Tôi nghe mà xót, mà cứ khóc mãi... Chưa bao giờ tôi thấy tủi thân như bây giờ, ngày mẹ tôi đánh tôi vì tôi trốn nhà đi dự sinh nhật bạn tôi cũng không không khóc nhiều như bây giờ...
Lại một đêm nữa tôi thức trắng, nửa tỉnh nửa mê, nửa đắm chìm trong ký ức ngày xưa hạnh phúc, nửa sống với thực tại khắc nghiệt...
Ngày hôm sau tôi nhốt mình trong nhà, điện thoại tôi tắt nguồn, tôi không ăn không uống, tôi cứ nghĩ về chuyện đó rồi hướng đôi mắt ráo hoảnh ra ngoài cửa sổ... Thôi thì, tôi chọn cách chấp nhận với số phận tủi nhục này.
Ngày thứ hai, tôi quyết định dọn dẹp căn phòng này, thu dọn hết đồ đạc và những vật dụng quan trọng hết vào cái vali, khi tôi vừa dọn dẹp xong cũng là lúc mẹ tôi bước vào căn phòng này một cách không báo trước.
Nghe thấy tiếng cửa mở, tôi quay người lại đã thấy mẹ ngồi phịch xuống giường, gương mặt băng bó, đôi mắt khó chịu.
- Con với chẳng cái, mẹ bị thương nằm viện không chăm lo, chạy về nhà. Đéo hiểu sao ngày xưa tao lại đẻ mày ra làm cái gì cơ chứ?
Tôi nghe mà trái tim rỉ máu, tôi không đáp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bua-nhan-sat-vach/2577598/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.