Mẹ vừa nói, vừa liếc nhìn cái vòng trên tay tôi rồi bảo:
- Bây giờ mẹ đang khó khăn, không có tiền đóng viện phí cho em, cái vòng vàng hồi... bố mày cho ấy... bây giờ...
Tôi nghe bà nói mà ngẩn cả người ra, dĩ nhiên tôi hiểu điều mà mẹ tôi đang nói đến đây là gi. Bà muốn đem bán cái vòng tay này của tôi. Mà đây là kỷ vật duy nhất bố dành cho tôi. Bố tôi đã mất sớm vì bạo bệnh, mẹ tôi một tay nuôi hai chị em tôi ăn học, vậy nên...
Tôi nhìn xuống chiếc vòng tay của mình một hồi lâu. Bán? Đối với tôi, chiếc vòng này không chỉ dừng lại ở giá trị vật chất... Nó là kỷ vật cuối cùng mà bố để lại cho tôi... Nó nhắc nhở tôi luôn nhớ về bố... Bán? Một từ bán sao mà nghe nhẹ nhàng đến thế...
Thấy tôi ngẩn ngơ, mẹ tôi bày ra gương mặt khó chịu.
- Úi giời ơi, có cái vòng thôi mà mày đã thế rồi. Mẹ chạy vạy khắp nơi mới có tiền viện phí đóng cho em, bây giờ họ cũng túng thiếu, họ đòi. Mẹ mang ra tiệm cầm đồ lấy ít tiền về trả cho họ, xong rồi khi nào em khỏi bệnh, mẹ có tiền rồi mẹ chuộc lại gửi trả mày chứ mày làm như mẹ ăn không của mày ấy. Có vậy thôi mà mày hẹp hòi thế. Mày không nghĩ cho em trai đang ốm bệnh ở dưới quê à?
Tôi không nói gì, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào chiếc vòng trên tay. Một cảm giác đau đến quặn lòng dâng trào, không phải tôi không thương em. Mà thực sự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bua-nhan-sat-vach/149035/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.