Tại sao chú lại ác độc đến như vậy? Không phải chú đã có Mỹ Hạnh rồi sao? Cô ấy đẹp đến như thế, hoạt bát và thông minh đến vậy mà chú vẫn chưa thấy thỏa mãn sao?
Tôi... ghét chú vô cùng!
Tại sao... lại là bạn thân của tôi...
Bàn tay tôi cuộn chặt lại, chưa bao giờ tôi ghét và hận một người nào nhiều như chú và... cũng chưa bao giờ tôi yêu một người nhiều đến vậy. Trước kia, tôi chưa yêu bao giờ nhìn chúng bạn thi nhau có người yêu nên tôi cũng tò mò và muốn thử yêu một lần cho biết. Giờ đây... sau khi nếm trái đắng, tôi không bao giờ muốn yêu bất cứ ai nữa, vậy là quá đủ rồi...
Tôi đưa đôi mắt ráo hoảnh nhìn lên trần nhà. Tôi không khóc, vì tất cả vẫn trong giới hạn chịu đựng của tôi, từ bé tôi đã chịu khổ hơn thế này rất nhiều, vậy nên tôi không dễ khóc. Chỉ là... trong lòng đã chết đi một nửa, bởi vì đây là mối tình đầu của tôi. Lần đầu tiên tôi biết rung động với người khác, lần đầu tiên tôi biết cảm giác thầm thương trộm nhớ một người là gì... Tôi còn ngốc đến mức không nhận ra mình đang yêu. Chỉ khi Mỹ Hạnh nói tôi mới biết là mình đang yêu...
Mở đầu dù không tốt đẹp, dù quen phải gã phong lưu như chú, nhưng tôi trân trọng thứ tình cảm này. Tôi sẽ ghi nhớ và giấu kín, tôi sẽ chôn chặt nó trong trái tim mình.
Tôi đã yêu... một người đàn ông tôi không nên yêu.
Cảm giác buồn ngủ bủa vây lấy tôi, chắc là... cơn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bua-nhan-sat-vach/149034/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.