Ở một diễn biến khác, Khẩm Lệ Nhu vừa bưng ly nước cam vào cho Vương Bắc Thiên thì vừa hay đúng ngay lúc thuốc phát huy tác dụng. Đập vào mắt cô là cảnh tượng Vương Bắc Thiên đang khó khăn thở gáp chống tay dưới sàn nhà, bát cháo ăn dở bị rơi xuống đất. Khẩm Lệ Nhu hoảng sợ chạy đến vội đặt ly nước cam lên bàn rồi ngồi xuống đỡ anh dậy, hỏi: “Anh Bắc Thiên, anh bị làm sao vậy”
Vương Bắc Thiên nghe giọng cô trừng gương mặt trở nên cực kỳ tức giận, anh gào lên: “Cô đã bỏ cái quái gì vào đây vậy hả”
“Anh nói cái gì vậy, bỏ gì là sao”, cô khó hiểu hỏi ngược lại anh
“Con m.ẹ nó mau cút đi ra ngoài đi”, anh đặt tay lên ngực cố gắng dùng sức điều chỉnh hô hấp hơi thở nóng rực của mình
“Anh có sao không”, cô thấy gương mặt đỏ như gấc của anh thì hoang mang không biết làm gì
“Mau đi ra khỏi đây nhanh lên”, anh một lần nữa hét lớn vào mặt cô
“Em sẽ đi ngay”, Khẩm Lệ Nhu giờ đây không hiểu chuyện gì nữa, chỉ biết làm theo lời anh nói. Cô vội chạy ra mở cửa đi ra ngoài thì phát hiện cửa đã bị khoá từ bao giờ. Với sự gấp gáp và lo lắng cô quay lại hỏi anh: “Cửa đã bị khoá rồi anh có chìa khoá dự phòng ở đây không”
Nghe thế anh một lần nữa khó khăn lê cái thân xác nặng trĩu đến bên hộp tủ cạnh giường mò mẫm tìm chìa khoá thì nhận ra chẳng có chiếc chìa khóa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bu-dap-cho-em/3596670/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.