Qua mất một lúc để đưa suy nghĩ về thực tại Vương Bắc Thiên cũng không biết nên làm như thế nào nữa. Cuối cùng xê chiều ngày hôm ấy anh vẫn quyết định đi đến bệnh viện xem tình hình của cô đã ổn hơn chưa. Đứng trước cửa phòng bệnh của Ninh An Tuyết cùng mớ bánh trái trên tay anh cứ chần chừ mãi và rồi anh vẫn can đảm bước vào bên trong. Ninh An Tuyết đang ngồi rót nước bên giường bệnh nghe tiếng mở cửa thì cứ nghĩ là Như Nguyệt đã về liền cất tiếng: “Nguyệt Nguyệt đi mua đồ ăn về nhanh thế” 
Hỏi xong cô uống cạn ly nước cũng không nghe thấy âm thanh nào đáp lại thì khó hiểu quay đầu sang nhìn thì đập vào thị giác của cô là thân ảnh cao ráo ngày xưa. Thấy vậy cô hơi bất ngờ nhưng nhanh chóng trở lại trạng thái bình thường, giọng điệu bình thản: “Chủ tịch Vương đến đây làm gì vậy” 
“An Tuyết”, Vương Bắc Thiên nhẹ giọng gọi tên cô 
“Có chuyện gì sao”, An Tuyết nghiên đầu hỏi 
“Haizz, bỏ đi”, nói rồi anh đi đến đặt những bịch đồ lên bàn rồi ngồi xuống bên ghế nói: “Em đã khoẻ hơn chưa, có cần ăn uống gì không anh sẽ đi mua cho em” 
“Cảm ơn chủ tịch Vương đã hỏi thăm, phúc phần này tôi đây chắc không nhận nỗi”, Ninh An Tuyết không mặn không nhạt đáp 
“An Tuyết, đừng gọi anh là chủ tịch Vương nữa, em có thể gọi là Bắc Thiên”, anh day day thái dương tỏ vẻ bất lực trước thái độ của cô 
“Tôi thật sự không có lá 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bu-dap-cho-em/3596667/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.