Sau 2 ngày bất tỉnh, cuối cùng Ninh An Tuyết cũng chịu mở mắt, Trình Như Nguyệt đang gọt hoa quả bên cạnh nhìn thấy vậy liền bấm chuông gọi bác sĩ đến. Sau một hồi xem xét, vị bác sĩ già nói: “Thật may có lẽ cô ấy đã qua cơn nguy kịch, nhưng cần theo dõi và tịnh dưỡng vài ngày xem sao”
“Vâng, cảm ơn bác sĩ”, cô nói rồi thì vị bác sĩ cũng rời đi, cô cũng thông báo tin này cho Thuận Trì biết, do mấy ngày nay khá bận nên cậu cũng ít lui tới bệnh viện túc trực cho cô nhưng có lẽ tối nay sẽ sắp xếp đến thăm cô, Thuận Trì cũng báo tin này cho cậu của mình và không ngoài dự tính thì tin này cũng đến tai của Vương Bắc Thiên. Anh đấu tranh tư tưởng không biết có nên đến thăm cô không, vì buổi tối hôm đó lúc mẹ gọi anh về, vừa bước vào nhà mẹ anh đã đứng dậy lớn tiếng: “Lúc nãy con đi đâu vậy hả, con có nghĩ đến cảm xúc của Lệ Nhu không”
“Con xin lỗi”, anh không nhanh không chậm đáp
“Người con cần xin lỗi là Lệ Nhu kìa, con bé đã khóc rất nhiều đó”, bà tức giận ngồi xuống sofa
Anh nhìn qua bên kia nơi Khẩm Lệ Nhu đang ngồi, cô nghe mẹ anh nói vậy cũng ngượng ngùng đáp: “Mẹ à, có lẽ anh ấy có lí do riêng”
“Lí do riêng cái gì chứ, con cứ dễ giải như vậy, nó sẽ lấn lướt tới đó”, bà chau mày nhìn đứa con trai của mình
“Mẹ à, không sao con sẽ nói chuyện riêng với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bu-dap-cho-em/3596666/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.