- thôi. Muộn rồi. Mẹ ngủ ngon - hắn giọng lạnh tanh rồi tắt máy.
Nắm chặt điện thoại trong tay lòng hắn dâng lên 1 lỗi bất an vô hình, thả người xuống giường hắn để tay lên chán suy nghĩ cái gì đó rồi dần thiếp đi.
Đầu dây bên kia mẹ hắn đang rất tức giận định gọi lại thì bị bố hắn ngăn- bà thôi đi - giọng hơi gắt.
- ông nói tôi thôi thế nào được chứ? Ông xem con trai ông đấy, thật hỗn - mẹ hắn gắt gỏng nói lại.
- do bà thôi. - bố hắn dửng dưng.
- do tôi? Tôi lo cho nó mà nói là do tôi? - mẹ hắn hết kiên nhẫn quay phắt lại nhìn bốhắn cười tự diễu.
- phải. Con nó lớn rồi. Nó tự quyết định cho tương lai của nó. Và tôi thấy con bé đó chả có gì là không được.
- tôi không thích. Tôi muốn con tôi lấy nhànào đó muôn đăng hộ đối. Nhà con bé đó quá nghèo. Nó không cùng thế giới với chúng ta.
- bà thôi đi. Hư. Muôn đăng hộ đối? Bà ước vậy sao? Bà nhìn lại bà đi. Tôi và bà cũng vì cái câu đó mà đến với nhau đấy. Bà thấy hạnh phúc không? Bà đừng để đứa con trai duy nhất của bà phải chịu cảnh giống bà - bố hắn tức giận nói rồi không để mẹ hắn trả lời liền bỏ ra ngoài.
Mẹ hắn nghe bố hắn nói mà lòng quặn thắt. Ai nói không hạnh phúc? Bà thấy rất hạnh phúc khi mỗi sáng dậy làm đồ ăn choông, sắp cặp cho ông, thắt cà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bot-lanh-nhat-di-va-lay-anh-nha/2886423/chuong-135.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.