Sở Thiên Từ cùng đám bạn xuống xe liền ùa vào khách sạn, cậu bỏ thêm chút tiền để được ở phòng riêng. Cậu đem cất hành lý rồi sửa soạn mình đơn gian, xong đi xuống lầu tập hợp cùng mọi người.
Lần này bọn họ đến thành phố Bích Loan kế bên để vẽ phác họa, Bích Loan không nhưng có nước trong xanh mà còn có một mảnh rừng phong lớn, đúng độ trung tuần tháng chín, toàn bộ cánh rừng đỏ thấu nửa trời.
Bọn họ là sinh viên mỹ thuật cố định mùa này đều qua đây vẽ cảnh, có thể vẽ thành phố Bích Loan cũng có thể vẽ cây phong, thích gì thì chọn đó. Sở Thiên Từ chọn vẽ cây, vừa đi còn vừa chụp thật nhiều ảnh, rồi chọn mấy tấm thấy đẹp nhất gửi cho Trần Bách Ca.
Trần Bách Ca cứ như ôm điện thoại suốt, tin nhắn vừa đi mấy giây đã thấy anh rep, còn là đẹp ghê, đẹp ghê, thật là đẹp.
Sở Thiên Từ bị lời khen đơn giản của anh chọc cười, lại gửi tin trêu chọc: “Nịnh bợ cũng chẳng được gì đâu.” (Chỗ nịnh bợ trong qt để là liếm cẩu, mình đọc hiểu nên để là nịnh bợ)
Trần Bách Ca vừa xem tin vừa tưởng tượng cách Từ Từ nói chuyện, cảm thấy thực sự đáng eo quá trời.
Rep: “Không, anh còn có vợ, anh là kẻ nịnh bợ thắng lợi giữa nhân sinh.”
Xong còn gửi icon [ôm hôm].
Bởi vì từ lúc hai người bên nhau, thời gian xa nhau rất ít, cùng lắm là Trần Bách Ca có ca phẫu thuật dài, hai người chưa từng tách nhau quá
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bot-bien-bao-bao/2895245/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.