Sở Thiên Từ tỉnh lại giữa một trận va chạm thân thể. Cậu mơ mơ màng màng cũng không biết đang ở nơi nào, chỉ thấy hai chân mình bị giơ lên cao cao, mà bản thân lại đang nằm trên salon phòng khách, cả người đều bị ấn chặt tàn nhẫn phịch. Động thịt bên dưới bị cắm đến d*m thủy văng tung tóe, còn dương v*t xinh xắn lại thẳng tắp ngẩng đầu. Người bên trên thấy cậu tỉnh rồi thì con họa mi lại bự hơn một vòng, càng thêm dùng sức thảo phạt. Sở Thiên Từ bị chịch đến nước miếng chảy ròng, cổ bị bóp không thể thở nổi nhưng lại mang đến khoái cảm khác nhau.
Khi cậu sắp nghẹt thở thì đối phương buông tay ra, sau lại chạy nước rút trăm cái rồi bắn vào, bên trong động thịt của cậu cũng phun ra từng trận nước làm cho dưới thân hai người càng thêm lầy lội. Sở Thiên Từ đi qua cao trào cả người hơi tỉnh táo một chút.Tính khí đối phương cũng chẳng rút ra, hạ thân hai người nối liền nhau liền đem bế cậu lên, để Sở Thiên Từ ngồi trên người mình. Sở Thiên Từ ngáp dài nằm úp sấp trên người anh. “Trần Bách Ca sao giở anh mới về hả?” Hạ thân Trần Bách Ca từ dưới hướng lên chậm rãi chuyển động, đầu lưỡi vờn trong tai Sở Thiên Từ liếm láp gặm cắn một hồi mới trả lời: “Xin lỗi cưng, bệnh nhân xuất huyết trong ca phẫu thuật nên cấp cứu rất lâu.” Sở Thiên Từ nghe xong thì khó chịu: “Vậy cứu được không?” Trần Bách Ca thở dài: “Không được. Chồng bệnh nhân không chịu ký tên đồng ý cắt bỏ tử cung nên bỏ lỡ thời gian cấp cứu, người không cứu kịp.” Sở Thiên Từ biết anh không dễ chịu nên một lòng muốn làm chuyện vui vẻ cho anh. Cậu từ trên người Trần Bách Ca leo xuống, quỳ trên mặt đất ngẩng khuôn mặt đỏ bừng lên: “Anh đừng khó chịu, được không?”
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.