Khi Hứa Thiên Hạo quay lại phòng tắm lần nữa, Lục Mẫn Huyên đã nằm nhoài bên mép bồn tắm ngủ thiếp đi, bộ dạng yếu đuối khiến người ta không nhịn được mà nảy sinh lòng thương hại.
Con nhóc này...
Thực sự là không còn cách nào...
Anh cúi xuống và ôm cô ra khỏi bồn tắm trong tư thế bế công chúa.
Vì cô ngâm mình trong nước quá lâu nên ngón tay hơi tái nhợt, giống như một con mèo con rơi xuống nước mà co ro trong vòng tay anh, mái tóc ẩm ướt xõa xuống, có mấy sợi dính trên cánh tay anh.
Hứa Thiên Hạo bước đôi chân dài đến cửa phòng của cô, mở khóa rồi bật đèn.
Mặt đất được phủ một tấm thảm, trên đó chất đống đủ thứ lung ta lung tung, nào là búp bê, gấu vải, sách bài tập, nói chung đều là những thứ Hứa Kình căn dặn nữ giúp việc bày biện cho cô.
Ai nói phòng của con gái phải sạch sẽ ngăn nắp.
Hứa Thiên Hạo cảm thấy đây đúng là căn phòng tồi tàn nhất mà anh từng thấy.
Anh bế cô đi tới giường, nhưng chẳng biết dưới chân vướng phải thứ gì, cả hai lập tức ngã xuống chiếc giường lớn màu hồng phấn mềm mại.
Lục Mẫn Huyên ngã đến choáng váng, cô đau đầu mở hờ mắt ra, ánh sáng lập tức chiếu vào mắt.
"Sáng quá..." Cô lẩm bẩm.
Đến khi thấy rõ mặt người trước mắt, cô không khỏi nhíu mày, trong đôi mắt rã rời phản chiếu mặt mũi của anh.
Căn phòng này...
Và người trước mắt này... Hứa Thiên Hạo? Sao anh ta lại ở trên giường của mình?
Còn nhìn mình bằng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boss-yeu-nghiet/1745150/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.