"Anh... anh thả tôi xuống! Tôi không muốn về nhà với anh! Tôi vẫn muốn uống... Thả tôi xuống..."
Tay chân cô vì uống rượu hoàn toàn mất không chế, vẫy đạp trên vai anh rồi hé đôi môi anh đào đỏ thắm cắn thẳng trên cổ anh một ngụm.
Hứa Thiên Hạo bị cảm giác vừa tê vừa đau kích thích đến mức cau mày.
Cô thế mà thật sự cắn anh!
Vác cô ra khỏi quán bar, anh không chút thương tiếc mà nắm lấy mông cô vứt lên ghế sau xe.
"Lục Mẫn Huyên, em thuộc tuổi chó sao?" Anh dựa gần cô nắm chặt lấy cằm cô, trong con ngươi đen nhánh hiện lên sự tức giận.
Hàm dưới bị nắm chặt nên Lục Mẫn Huyên không thể không ngẩng đầu, mơ màng nhìn khuôn mặt đẹp trai không gì sánh bằng trước mặt.
Trong mắt thoáng hiện sự si mê...
"Anh hai..."
Cô bỗng nhiên nhấc tay ôm lấy khuôn mặt của anh, nhẹ nhàng gọi.
Hứa Thiên Hạo đơ người.
Anh kinh ngạc ngắm đôi mắt vì say rượu mà trở nên mơ màng rã rời.
Tính khí đang muốn bạo nổ gần như cũng không thể tức giận nữa.
Mỗi lần nhìn anh, trong mắt cô dường như chứa cả một ngôi sao vậy, tỏa ra ánh sáng rực rỡ lại tinh tế.
Một người rốt cuộc phải có tình cảm như thế nào.
Mới có ánh mắt như thế này khi nhìn một người khác...
"Không, anh không phải. Tôi không có anh trai... Anh là..." Giọng nói của Lục Mẫn Huyên bé dần bé dần, giống như sắp ngủ say rồi.
"Tôi là gì?" Anh càng nắm chặt lấy cằm của cô hơn.
Lục Mẫn Huyên nhíu mày bĩu môi: "Lưu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boss-yeu-nghiet/1745148/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.