Khi Lục Mẫn Huyên thu dọn đồ xong đi xuống.
Hứa Thiên Hạo đã ngồi trên chiếc xe Ferrari khoe khoang tàn khốc đó của mình.
Ghế sau có cặp sách và đàn ghita của anh.
Anh mặc áo sơmi trắng, cà vạt đen, tóc được sấy thành kiểu trào lưu nhất bây giờ, hoa đỗ quyên màu đen bên cổ áo tản ra hơi thở hắc ám xinh đẹp.
Chỉ là đồng phục học viện thương mại EDUN đơn giản nhưng khi anh mặc lên lại toát ra khí chất đặc biệt.
“Đứng ngây ra đấy làm sao? Trễ giờ cô chịu trách nhiệm à?”
Hứa Thiên Hạo để tay trên vô lăng, nhìn đồng hồ trên tay, không kiên nhẫn thúc giục cô.
Lập tức kéo Lục Mẫn Huyên từ trong vẻ đẹp của anh ra.
“Chúng ta đi cùng nhau à?” Cô kéo cửa ghế phụ ra ngồi vào.
“Tài xế không ở đây, nếu cô muốn đi bộ thì tôi cũng không để ý đâu.”
“…” Lục Mẫn Huyên không nói gì nhìn anh một cái.
Cô quyết định giữ im lặng.
Không nói chuyện với tên này nữa.
“Ở trường học không được phép nói cô quen tôi.” Bỗng nhiên Hứa Thiên Hạo chủ động lên tiếng, phá tan sự trầm mặc.
“…” Lục Mẫn Huyên lặng lẽ nhìn anh.
Nói thật thì cô căn bản cũng không nghĩ ở trường học sẽ chào hỏi anh gì đó, còn ước gì có thể tránh anh thật xa.
“Không được phép nói chuyện với tôi.”
“Không được nói với người khác cô ở nhà tôi.”
“Tránh xa tôi ra một chút, nghe thấy chưa?”
“Gặp cũng coi như không gặp, dù sao làm người lạ là được, phải không?” Lục Mẫn Huyên không nhịn được ngắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boss-yeu-nghiet/1745113/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.