Toàn thân Mạc Hinh cứng đờ, cô mở to mắt nhìn anh, nhìn thái độ của cô như vậy. Sở Khắc Uy cười nhẹ, rồi nói
- Thôi bỏ đi. Để anh chuẩn bị quần áo khác cho em.
Lúc Sở Khắc Uy định bước ra thì Mạc Hinh cảm thấy có chút luyến tiếc, theo vô thức cô nắm lấy tay anh. Cô cũng không biết vì sao mình lại hành động như vậy nữa, cô chỉ biết là khi nhìn thấy anh rời khỏi cô rất lưu luyến, cô muốn cái gì đó nhiều hơn một chút. Nhưng mà...
Sở Khắc Uy nhìn cô, bây giờ trên người cô hoàn toàn là trần như nhộng, bây giờ anh chỉ cần đè cô xuống rồi "ăn" ngay là thành. Nhưng dù sao năm nay cô chỉ mới hai mươi tuổi, anh thật sự lo cô sẽ hối hận mất thôi. Nên anh vẫn lựa chọn cách tôn trọng quyết định của cô. Mạc Hinh thấy anh không nói gì, cũng không hành động gì làm cô cảm giác có chút khó chịu. Cô liền chủ động choàng tay ôm lấy cổ của anh. Hành động đột ngột khiến cho Sở Khắc Uy giật mình.
- Em...
- Chẳng phải anh nói muốn em sao? Em cho anh... Đổi lại, em muốn làm chị dâu của Hạ An Nghiêm!
Sở Khắc Uy phì cười. Nếu như đơn giản là cô muốn làm chị dâu của Hạ An Nghiêm thì cũng đâu cần như vậy, chỉ cânc cô lên tiếng đồng ý gả vào Sở gia thì cô đã chính thức trở thành chị dâu họ của Hạ An Nghiêm rồi còn gì. Nhưng mà.... Bây giờ, mơ dâng tận miệng mèo rồi chẳng lẽ không ăn thì chẳng phài rất phí sao?
Nghĩ xong, anh liền ôm lấy eo của cô, tiếp tục hôn. Bàn tay hư hỏng liền không bỏ qua vùng đồi núi nhấp nhô, hô hấp có chút gấp gáp làm nó phập phồng đầy quyến rũ. Khi bị anh đụng chạm, Mạc Hinh chỉ rùng mình nhẹ. Sau đó, anh lại chạm đến nơi không cần chạm... Làm cho cô giật bắn mình.
- Anh... Anh... Đừng chạm chỗ đó... A... Đừng...
Sở Khắc Uy mỉm cười, như không nghe cô nói cái gì. Anh chỉ dịu dàng đụng chạm nơi hư hỏng, làm cho toàn thân cô co rút kịch liệt. Trong phòng tắm chỉ phát ra âm thanh rên rỉ ái muội của Mạc Hinh. Khi đến cao trào, Mạc Hinh hoàn toàn không còn sức lực nữa mà ngã gục lên người của anh, Sở Khắc Uy mỉm cười, dịu dàng bế cô ra ngoài... Đặt nhẹ cô lên giường, thì thầm nói
- Em hối hận vẫn kịp đấy.
Mạc Hinh bĩu môi, hối hận cái beep gì nữa chứ. Bây giờ chỗ nên chạm cũng chạm rồi, chỗ không nên chạm cũng bị chạm rồi. Còn cái quỷ gì mà hối với chả hận cơ chứ? Sở Khắc Uy nhìn cô tựa như đang nũng nịu với mình liền hài lòng.
Sau khi thoát y của bản thân xong, Sở Khắc Uy vẫn nhẹ nhàng hôn cô. Nhưng lúc này, thần trí của Mạc Hinh lại có chút sợ hãi, ôi mẹ nó... Boss à, anh có chắc chắn size của anh là bình thường không thế?
Lúc Sở Khắc Uy đưa phân thân của mình đi vào, Mạc Hinh nhăn mặt muốn hét lớn. Sau đó, cô nhìn anh đầy ủy khuất... Sở Khắc Uy mỉm cười, nói
- Sao? Hối hận rồi à?
- Boss à, anh có chắc size của anh bình thường không thấy?
- Hửm?
Mạc Hinh cảm nhận được dường như anh đi vào quá sâu, vừa đau vừa như muốn xe toạc cô ra làm hai vậy. Khi cô nhướn nhướn mày, Sở Khắc Uy liền ngoan ngoãn không động nữa. Anh dịu dàng hôn lên trán của cô, nói
- Ngoan... Một chút nữa sẽ thoải mái thôi.
- Thoải cái beep... Ai cũng nói làm cái này rất thích. Đau thì có! Thích cái quái... A... A... A...
Chưa để Mạc Hinh bày tỏ cảm xúc xong thì Sở Khắc Uy đã vội vàng đi chuyển ra vào. Mạc Hinh không chịu được kích thước quá lớn của anh liền ôm chặt lấy cổ của anh, ngửa mặt lên rên rỉ. Sở Khắc Uy di chuyển có chút chậm chạp, anh vừa ra vừa vào, vừa hôn hít đủ kiểu. Bây giờ, khắp cổ và trải dài trên xương quai xanh của cô đều để lại vết tích xanh xanh đỏ đỏ.
- Nói xem... Em có thoải mái không?
- Ưm... A... Không... Không hề...
- Ồ? Vậy thì anh cần dùng sức một chút. Vợ nhỉ?
- Cái.... A... A... Nhẹ... Nhẹ thôi...
Được một lúc sau Sở Khắc Uy giúp cô thay đổi tư thế từ kiểu truyền thống đơn giản là nam trên nữ dưới, sang nữ trên nam dưới. Anh để cô tự mình động. Mạc Hinh ngồi trên người anh, nỉ non vào tai anh, rồi hưởng thụ sự chăm sóc dịu dàng của anh giành cho cô. Lúc này, Mạc Hinh tựa như con mèo hoang đang quyến rũ chủ nhân của mình. Cô thấy không công bằng khi trên người anh không để lại gì, Mạc Hinh liền giống như anh lúc nảy. Hôn lên cổ rồi hôn lên ngực của anh, thay vì hôn thì cô sẽ cắn. Sở Khắc Uy nhăn mặt, nhưng vẫn nằm yên ngoan ngoãn để cô cắn.
- Anh... Là... Là của em...
- Ừm... Anh là của em.
Sở Khắc Uy ngồi dậy, ôm chặt lấy Mạc Hinh đứng lên. Đi đến cửa phòng, anh nhẹ nhàng đỡ cô tựa lưng vào cửa, điên cuồng ra vào. Vì sao à? Vì anh đoán được bây giờ Sở Khắc Huy đã biết Mạc Hinh mới là người cứu anh và cả cậu ta. Nên có thể cậu ta sẽ ở ngoài cửa. Một phần là anh muốn khẳng định với Sở Khắc Huy là... Mạc Hinh là người của anh, là chị dâu của Sở Khắc Huy. Một phần khác anh cũng muốn cho Sở Khắc Huy thấy, nếu như cậu ta không làm được tích sự gì... Thì chắc chắn cậu ta sẽ mãi không tìm được bạn gái.
Mạc Hinh cảm nhận được anh đang ra sức ra vào bên trong mình. Cô chỉ biết ôm lấy cổ của anh, rên rỉ lớn hơn một chút.
- Ưm... A... Chậm... Chậm...
Sở Khắc Uy nâng một chân của cô lên ngang hông của mình. Bắt đầu tấn công giai đoạn nước rút. Một chốc sau, khi đã lên đến đỉnh điểm... Anh liền đẩy sâu vào bên trong, rồi gầm nhẹ.... Hoàn toàn đưa hết mầm móng của mình vào bên trong cô.
- Ha... Ha...
Mạc Hinh thở gấp, rồi cô cũng gục lên vai anh. Sở Khắc Uy chợt nghĩ lại, ơ? Sao anh lại làm ở đây nhỉ? Trong khi phòng này cách âm rất tốt. Chậc, thật là có lỗi với vợ quá đi mất. Sau đó, Sở Khắc Uy lại bế cô vào phòng tắm, tắm rửa lại một lần nữa, rồi lấy một chiếc váy ngủ nhẹ nhàng thay cho cô. Sau đó là để cô ngủ ngoan trên giường.
Còn Sở Khắc Uy liền mang tâm tình thỏa mãn bước ra khỏi phòng. Lúc đó, anh đã thấy Sở Khắc Huy ở đây
- Mạc Hinh đâu?
- Ồ, em trai đang tìm chị dâu của mình sao? Cô ấy đang ngủ. Em trai muốn nói gì với chị dâu nào?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]