Chương trước
Chương sau
Sau khi hôn lễ bị hủy, Hạ An Nghiêm bị cha mẹ Hạ kéo về nhà giáo huấn một trận. Còn ở Mạc gia, Mạc Tấn Du và Chu Tuyết Kiều thật sự không biết nên đối mặt thế nào với Mạc Hinh. Vốn dĩ Chu Tuyết Kiều là người do Cẩn Nhung cưu mang trong lúc cơ cực nhất, Cẩn Nhung là mẹ ruột của Mạc Hinh và Mạc Hoàng Bảo, nhưng sau khi Cẩn Nhung sinh Mạc Hinh do băng huyết nên qua đời. Không lâu sau đó, Mạc Tấn Du lại say rượu làm bậy với Chu Tuyết Kiều, làm cho bà ấy mang thai... Nên đành phải cưới bà ấy vào nhà với thân phận là Nhị phu nhân. Sau khi Mạc Hinh tròn hai tuổi thì Mạc Thư ra đời, sau khi Mạc Hinh mười hai tuổi, thì Mạc Thư lại vô tình bị ngã xuống hồ... Còn đê tiện đỗ lỗi cho Mạc Hoàng Bảo, còn người cha Mạc Tấn Du còn không tra rõ đầu đuổi đã đuổi thẳng Mạc Hoàng Bảo ra khỏi Mạc gia, lúc đó... Mạc Hinh rất muốn đi cùng anh trai của mình, nhưng Mạc Hinh chỉ mới mười hai tuổi, còn Mạc Hoàng Bảo cũng chỉ mới mười tám tuổi. Nếu cả hai đi cùng nhau thì Mạc Hinh sẽ chịu khổ, thế nên... Mạc Hoàng Bảo đã âm thầm không từ mà biệt Mạc Hinh rồi ra đi.

Đến khi Mạc Hinh mười sáu tuổi, đó là ngày đầu tiên đi học vào cấp ba, Mạc Hinh nhìn thấy Hạ An Nghiêm và yêu hắn từ cái nhìn đầu tiên. Cô dùng bốn năm thanh xuân để yêu Hạ An Nghiêm... Nhưng cuối cùng cô nhận lại được gì? Chỉ nhận lại sự phản bội.

- Hinh Nhi, Thư Nhi chỉ là nhất thời...

- Dì Kiều, tôi không trách Mạc Thư, tôi chỉ trách tôi quá ngu ngốc thôi. Cha, dì Kiều... Tôi sẽ rời khỏi Mạc Gia, trả lại chức danh đại tiểu thư của Mạc Thư. Từ nay về sau, Mạc Tấn Du ông cứ xem như... Chưa từng có người vợ tên Cẩn Nhung, cũng chưa từng có hai người con Mạc Hoàng Bảo và Mạc Hinh.

- Hinh Nhi, cha biết con đang rất giận. Nhưng không được nói bậy như vậy.

Mạc Hinh khinh bỉ cười, nói bậy? Cô đang nói bậy sao? Chẳng phải Mạc Tấn Du luôn muốn như vậy sao? Chẳng phải trong cái nhà này Mạc Tấn Du chỉ xem Mạc Thư là con gái thôi sao? Cái gì tốt nhất, cái gì quý nhất đều cho Mạc Thư. Ngay cả... Ngay cả công ti còn muốn ngoan ngoãn dâng hai tay cho cô ta cơ mà.

- Cha, đây là lần cuối cùng tôi gọi ông là cha. Năm đó, ông là người có lỗi với mẹ tôi. Cô ta vốn dĩ là con hoang, thế mà vẫn đường hoàng trở thành Tam tiểu thư của Mạc gia đấy thôi. Ông nói, ông luôn bình đẳng? Bình đẳng sao? Mạc Thư muốn tiền ông cho tiền, muốn địa vị ông cho cô ta địa vị, bây giờ... Ngay cả vị hôn phu của tôi, cô ta muốn... Thì tôi cũng đã dâng hai tay cho cô ta. Cổ phần của Mạc Thị cô ta cũng nhiều hơn tôi, thức ăn ngon, đồ hiệu hay xe loại giới hạn... Cô ta đều có. Đây là sự công bằng của ông?


Mạc Tấn Du im bặt, vốn dĩ ông ta không muốn như vậy, nhưng ở bên ngoài ai cũng nói Mạc Thư là con gái ngoài giá thú của ông ta, nên Mạc Thư có chút ấm ức vì thế ông cũng có chút thiên vị... Nhưng Mạc Tấn Du không nghĩ đến, Mạc Hinh cũng chịu ấm ức nhiều như vậy... Mạc Tấn Du định nói gì đó, nhưng lại nghe thấy tiếp "Cộp cộp cộp" của gậy batong đang bước vào. Đây là Mạc lão phu nhân, cũng chính là bà nội của Mạc Hinh

- Tiểu Hinh, ta nghe nói cháu chịu ấm ức?

- Bà nội.

Mạc Hinh nhìn thấy Lão phu nhân liền bước đến đỡ bà. Trên dưới Mạc gia, cho dù Chu Tuyết Kiều có đối xử tốt với cô thế nào đi nữa thì bà ấy cũng là người thứ ba, ở Mạc gia... Ngoài anh hai của mình ra, thì chỉ có Mạc Lão phu nhân là luôn đứng về phía của Mạc Hinh.

- Ai? Ai muốn leo lên vị trí Đại tiểu thư của Mạc gia? Hoàng Bảo chết rồi sao? Hinh Nhi chết rồi sao? Ai cho Mạc Thư leo lên vị trí này!

- Mẹ... Mẹ đừng tức giận. Thư Nhi không có ý định này.

Chu Tuyết Kiều biết Mạc Lão phu nhân luôn không thích bà ấy, ngay cả khi bây giờ Mạc Thư cũng đường hoàng làm Tam tiểu thư. Nhưng trong mắt Mạc lão phu nhân, Chu Tuyết Kiều chỉ là người hầu thấp kém, mãi mãi không thể thay thế địa vị Mạc Phu nhân của Cẩn Nhung.

- Hừ, bà lão này còn chưa chết! Cháu trai cháu gái tôi vẫn còn chỗ dựa! Mạc Thư không biết xấu hổ cướp đi anh rể vậy mà...Hừ! Đúng là, mẹ nào con nấy!

- Bà nội, bà đừng tức giận. Cũng may có Mạc Thư, nếu không... Làm sao con biết được bộ mặt đê tiện của Hạ An Nghiêm cơ chứ.

- Mẹ, Tiểu Hinh, là con dạy dỗ không tốt. Con sẽ dạy lại Thư Nhi, mẹ đừng giận... Tiểu Hinh, dì xin lỗi con... Con đừng...

- Bà nội, con muốn tìm anh hai.

Câu nói này của Mạc Hinh làm cho Mạc Tấn Du giật mình, ý cô là cô muốn tìm Mạc Hoàng Bảo sao? Đã tám năm rồi, Mạc Hoàng Bảo đã bỏ nhà ra đi tám năm nhưng luôn mặc vô âm tích... Nếu cô muốn tìm... Thì tìm ở đâu?

Mạc Tấn Du bỗng nhiên nghĩ đến một hướng.

- Hinh Nhi, con biết Hoàng Bảo ở đâu sao?

- Tôi không biết. Nhưng chẳng phải năm đó chính ông là người đuổi anh ấy đi sao?

- Cha... Không...

Bỗng nhiên, Chu Tuyết Kiều quỳ xuống... Làm cho Mạc Tấn Du, Mạc Thư và cả Mạc Hinh kinh ngạc

- Bà....

- Hinh Nhi, là lỗi của dì và Thư Nhi, con đừng trách cha con. Lúc đó Thư Nhi mơ hồ nên nói bậy, cũng là do gì đố kị nên...

- Mẹ! Rõ ràng là Mạc Hoàng Bảo muốn giết con! Tại sao mẹ lại bênh hắn ta?

*CHÁT*

Bên má của Mạc Thư truyền đến cảm giác đau đớn, cô ta nhìn thấy ánh mất chết chốc của Mạc Hinh. Cô hắn giọng nói

- Tôi cấm cô vu oan cho anh hai!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.