Nghe như có người gọi mình, Lăng Ngọc hồi hồn thì thấy chiếc xe đang lao thẳng về phía mình. Cô như chết lặng nhìn chiếc xe, Lăng Ngọc nhắm chặt hai mắt để đón nhận.
Kétttttt!
Tiếng thắng xe giòn tan vang lên, nhưng sao cô không thấy đau. 1s...2s...3s...vẫn không có gì xảy ra cả, Lăng Ngọc hé mắt ra thì thấy mình đang nằm trong lòng ngực rắn chắc của Nguyệt Hạo. Mặt bất giác ửng đỏ, tay nhanh chóng đẩy anh ra mặt cuối gầm xuống.
- Em đi đứng kiểu gì mà không nhìn đường? Bộ thấy mình sống đủ rồi hả? Nguyệt Hạo tức giận quát, có trời mới biết khi nhìn chiếc xe gần đụng tới cô anh lo lắng cỡ nào? Tìm như ngàn mũi dao đâm, anh cứ nghĩ nếu như anh không tìm thấy Lăng Ngọc thì sao? Cô sẽ ra sao đây?
Lăng Ngọc nghe Nguyệt Hạo quát mình, liền tức giận
- Phải, tôi thấy mình sống quá đủ rồi nê bây giờ muốn chết. Anh có quyền gì mà mắng tôi? Tôi nói cho anh biết, Lăng Ngọc tôi không cần sự quan tâm của anh. Đi về mà lo cho cô bạn gái của anh đi. Nói tới đây, tim Lăng Ngọc đau thắt lại nước mắt cũng vì thế mà rơi trên gò má ửng hồng vì tức giận của cô. Nguyệt Hạo hơi khựng lại khi nghe cô nói vậy, môi bất giác cong lên mắt híp lại nhìn cô hỏi
- Em ghen?
- Phải, tôi ghen đó thì sao? Anh là gì mà để cho tôi yêu anh, rồi khi thấy anh cùng người phụ nữ khác tôi rất đau anh có biết không? Lăng Ngọc không hề tránh né, mà phủ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boss-toi-cao-cung-chieu-vo-yeu/95510/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.