Ở trên xe, không ai nói với ai câu nào nên không khí có phần không tự nhiên. Nhược Hy hết nhìn ra cửa sổ rồi nhìn Lôi Lạc Dương, mà anh thì cứ nhìn ở phía trước nhưng thỉnh thoảng cũng liếc mắt nhìn về phía cô, nhưng một lời anh cũng không nói.
Chiếc xe dừng trước cảnh cổng biệt thự được sơn màu trắng, Nhược Hy tháo dây an toàn định xuống xe thì bị Lôi Lạc Dương nắm lấy tay, theo phản xạ cô nhìn anh. Chỉ thấy Lôi Lạc Dương nở nụ cười với cô, sau đó nhẹ nhàng hôn lên môi Nhược Hy như chuồn chuồn lướt trên nước.
- Chúc ngủ ngon.
- Vâng... chúc ngủ ngon. Nhược Hy nói xong liền xuống xe, đứng nhìn chiếc xe rời đi. Cô đưa tay lên sờ môi mình, bất giác nở một nụ cười ngọt ngào. Nhưng khi quay người đối diện với chiếc cổng thì nụ cười trên môi tắt hẳn, thay vào đó là một khuôn mặt lạnh lùng. Nhược Hy bước vào cổng, từ xa vẫn nghe tiếng cười nói của mọi người, điều này có nghĩa bữa tiệc chưa kết thúc. Cô bước vào nhà đang định đi lên lầu nghỉ ngơi thì...
- Đi đâu giờ mới về? một giọng nói đàn đàn ông trung niên vang, khỏi cần hỏi cũng biết đó là ai. Đó là ba cô, cũng là tổng tài của Tập đoàn Lam Thị lớn nhất nhì trong nước - Lam Chính Huy. Nhược Hy nhìn lên đồng hồ, đã là mười một giờ khuya. Thầm thở dài, con ngươi không gợn sóng nhìn ông nói
- Không cần ông bân tâm, nhưng sao hôm nay ông tốt bụng vậy? Còn hỏi tôi đi đâu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boss-toi-cao-cung-chieu-vo-yeu/95501/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.