Nghĩ đến tia hi vọng sẽ tìm thấy cô, dù là nhỏ nhoi nhưng anh vẫn phải thử.
Lãnh Mục Hàn gọi điện cho Lục Thiếu Phong:
"Phong, có chuyện cần cậu giúp!" Đầu dây bên kia vừa bắt máy, còn chưa kịp nói gì thì anh đã lập tức chen ngang.
Lãnh Mục Hàn là sắp phát điên rồi.
"Từ khi nào cậu khách sáo như thế, nói đi!" Lục Thiếu Phong trả lời.
"Tiêu Tần bên cậu, cho mượn vài ngày."
"Có chuyện gì sao?" Nghe giọng của thằng bạn, Lục Thiếu Phong hắn liền có dự cảm chẳng lành, bên anh không phải không có hacker, sao phải mượn người bên hắn?
"Bà xã bỏ đi, hack mất hệ thống sân bay rồi." Anh thở dài.
"Hai tiếng nữa cậu ta sẽ ở trước mặt cậu."
Lãnh Mục Hàn tắt điện thoại, bắt đầu cho thu hết đàn em đang tìm kiếm cô lại, giờ này tìm trong thành phố cũng vô vọng, cô khắc chắn đã rời khỏi đây.
Người phụ nữ ngu ngốc đó, rốt cuộc sao lại lựa chọn rời xa anh?
Sao cô phải tự trách bản thân mình? Tất cả là do anh tự nguyện.
Đúng thế, anh biết đó là canh rong biển, nhưng vẫn cố tình uống nó, anh không muốn nhìn thấy khuôn mặt thất vọng của cô.
Nhưng anh sai rồi, phụ nữ nhạy cảm hơn đàn ông, cô đu có mạnh mẽ cỡ nào thì cũng là phụ nữ.
Diệp Tâm, em đang ở đâu?
Washington, chín giờ tối.
Diệp Tâm về đến khách sạn, mệt muốn rã rời.
Trốn tránh một người mà mình yêu thương, không ngờ lại khó đến thế. Trên máy bay, cô không ngừng nhớ về Lãnh Mục Hàn.
Anh đã tỉnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boss-sung-vo-bao-boi-tim-duoc-em-that-khong-de/540487/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.