Khương Vũ lập tức đặt vé máy bay gần nhất đến Hải Thành ngay trong đêm đó.
Cô không ngủ được nên tìm lại hộp nhạc thạch anh đã phủ đầy bụi từ lâu. Vừa mở hộp ra thì giai điệu của Hồ Thiên Nga từ từ vang lên.
Giai điệu êm tai, cô gái bằng thạch anh bắt đầu múa theo điệu nhạc.
Những kí ức bị vùi lấp dù cố ý hay là vô tình lại tuôn ra cuồn cuộn như thủy triều.
Đêm ở Hải Thành đó, đêm ở quán bar hôm ấy,… Anh cố ý thủ thỉ bên tai cô những lời dẫn dắt nhằm thôi miên tiềm thức cô.
Cô đã nhớ ra hết rồi!
Đồ khốn Cừu Lệ kia, không ngờ anh lại thôi miên cô!
***
Sáng sớm ngày hôm sau, trời còn chưa sáng nhưng Khương Vũ đã nhanh chóng đến sân bay.
Trên đường đi đến sân bay, cô lấy điện thoại ra, gửi tin nhắn tới nhóm chat gia đình cho Trình Dã, Khương Mạn Y và Tạ Uyên, báo cho họ biết quyết định đến Hải Thành của cô.
Khương Mạn Y: “Ấy! Cục cưng cố lên! Mang con rể Lệ Lệ về đây!”
Trình Dã: “Đi thì đi đi, bố không phản đối cũng không ủng hộ.”
Khương Mạn Y: “Em rất vừa lòng con rể Lệ. Thành tích tốt, trông cũng đẹp trai, không có gì để xoi mói hết cả.”
Trình Dã: “Thành tích tốt với trông đẹp trai thì có ích gì. Nhân phẩm mới là mấu chốt, sau khi mang về rồi anh còn phải quan sát lại cẩn thận.”
Tạ Uyên không hỏi gì nhiều, ông chỉ gửi mấy bao lì xì nhiều mệnh giá vào trong nhóm chat cho Khương Vũ: “Không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boss-phan-dien-doi-toi-toi-cuu/1007106/chuong-95.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.