Phải, có thể nói là như vậy nhưng "Kí chủ tính làm gì?" Mèo ta ngửi thấy mùi âm mưu ở đây.
Hồng Úy cười lạc quan: "Làm chuyện nên làm chứ còn gì nữa"
Tinh. Cửa thang máy mở. Cô bước ra với tâm trạng vui như hoa nở. Thế là trên đường đến trường rất yên bình. Người thiếu nữ đi trước tung tăng rong ca. Cậu thiếu niên theo sau chầm chậm quan sát dè dặt.
Từ khu chung cư đến trường không xa, đi bộ mất tầm mười lăm, hai mươi phút là cùng. Nên mấy chốc là cô và cậu ta đã đến.
Bảng thông báo. Ồn ào, đông đúc. Cô dừng lại hòng hớt khi thấy nhiều học sinh xúm lại.
Nhảy, nhảy và nhảy. Chiều cao khiêm tốn cộng với khoảng cách chẳng gần nên cô không thấy được: "Không biết là cái gì nhỉ?"
Bó tay, cô truyền âm hỏi hệ thống: "Cái gì đấy?" Ba Trăm chưa kịp trả lời thì đã bị ai đó dành mất.
"Thông báo về lễ dạ hội cho khối 12" Một giọng trầm ấm vang lên từ phía sau.
"Ra là vậy" Cô quay lại có chút bất ngờ. Ủa? Tưởng cậu ta về lớp rồi.
Hai người nhìn nhau. Chớp chớp. Định đọ mắt hay gì? - Cô nghĩ. Tất nhiên là không.
Tân Hi Ngạo ngoảnh đầu, xoay người sải chân được hai bước thì nói: "Tôi về lớp" như thể để cô biết. Và để giấu đi vẻ mặt xấu hổ đã phơn nhẹ sắc đỏ.
Hồng Úy ở phía khuất tầm mắt nên không thấy. Mặc kệ! Không quan tâm người kia! Cô đứng đó một lúc, truyền sóng não bàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boss-phan-dien-cung-muon-yeu-duong-/3548183/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.