Chương trước
Chương sau
Đã đâu đó 1 năm trôi qua kể từ ngày xảy ra biến cố chấn động giới showbiz kia, khiến cho Hàn Mặc Vũ phải tuyên bố giải nghệ. Phía bên Bạch Yên thì hoàn toàn đối lập với Hàn Mặc Vũ, sự nghiệp của cô ta không những phát triển hơn trước mà còn thuận buồm xuôi gió trở thành nữ diễn viên được yêu thích nhất cùng với hàng loạt giải thưởng lớn khác. Nhưng mọi chuyện diễn ra quá suôn sẻ, nhiều khi khiến cho cô ta cảm thấy bất an, thậm chí là mơ thấy ác mộng. Biết tin Hàn Mặc Vũ bây giờ đã trở thành người thừa kế tập đoàn Hàn thị và không còn dính líu tới làng giải trí nữa, thật sự khiến cho cô ta cũng có chút lo lắng. Với địa vị hiện tại của anh, muốn động tới một minh tinh như cô ta cũng không hẳn là khó khăn. Sợ rằng, anh sẽ sớm báo thù mà thôi.

Bạch Yên tuy rằng luôn tự tin bản thân đã làm rất tốt, không để lộ một sơ hở gì cả, nhưng tên nhà báo kia lại là một người khiến cho cô ta không thể không lo xa. Đúng thế, vì hắn là một người ham tiền, chì cần có tiền là hắn sẽ làm. Cho nên, cô ta có cảm giác bất an cũng không phải chuyện lạ gì.

Nhìn thấy trợ lí Hạ của mình bước vào, Bạch Yên liền biến tất cả những lo lắng kia thành lời nói, giọng điệu vẫn cố tỏ ra bình tĩnh nhất có thể:

- Trợ lí Hạ, em thử liên lạc với tên nhà báo một năm trước kia đi, phải đảm bảo rằng hắn vẫn không quên thoả thuận thì chị mới yên tâm được.

Trợ lí Hạ nghe vậy thì nhanh chóng đáp:

- Chuyện qua lâu rồi mà, chị còn lo lắng sao?

- Ừm, không hiểu sao dạo này chị hay mơ thấy ác mộng.

Bạch Yên cũng không giấu giếm trợ lí của mình, nói ra những lo lắng trong lòng. Một người làm chuyện xấu sẽ không bao giờ có thể thanh thản được, cô ta cũng vậy, luôn có tật giật mình. Hơn nữa Hàn Mặc Vũ cũng không giống kiểu có thể nhẫn nhịn cho qua.

- Được rồi, em sẽ liên lạc với hắn, chị cứ yên tâm. Hắn nhận số tiền lớn như vậy, chắc cũng không có gan phản bội đâu.

Trợ lí Hạ vẫn rất tự tin, an ủi Bạch Yên vài câu. Hàn Mặc Vũ sao có thể vì loại người như Lạc Ly mà bất chấp chứ, hoàn toàn không đáng.

Nhưng quả thật là trợ lí Hạ đã quá coi thường tình yêu mà Hàn Mặc Vũ giành cho Lạc Ly rồi.

Nhận được những lời an ủi từ trợ lí, trong lòng Bạch Yên cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn, trong lòng dần buông lỏng cảnh giác xuống:

- Ừm, chị cũng mong là vậy.

...

Lần này trở về, Lạc Ly đã dặn lòng mình rất nhiều là tuyệt đối không được nhớ đến Hàn Mặc Vũ, cũng không được phép mơ tưởng tới anh nữa. Nhưng mà không hiểu vì sao, nửa đêm cô lại không thể ngủ nổi, cuối cùng quyết định liều mạng đi tới biệt thự riêng của anh. Chỉ cần đứng từ xa nhìn một lúc thôi, cô đã cảm thấy mãn nguyện lắm rồi. Giờ này chắc chắn anh cũng đã ngủ, sẽ không sao đâu mà.

Lạc Ly thật sự cảm thấy bản thân bây giờ chẳng khác gì con chuột nhắt hèn nhát vậy, cứ lén lén lút lút, vừa mong muốn nhìn thấy anh từ xa nhưng lại cũng lo sợ vô cùng. Nhưng mà... ai bảo khách sạn mà Việt Vũ Trì sắp xếp từ trước lại gần với biệt thự riêng của Hàn Mặc Vũ như vậy chứ? Đi trên con đường quen thuộc ấy, rất nhiều kỷ niệm vui vẻ ùa về trong cô. Cô thực sự không thể tự chủ được bản thân nữa rồi, thực sự nhớ anh tới phát điên lên mất.

Làm sao bây giờ?

Ở bên trong phòng riêng của Hàn Mặc Vũ, anh cũng luôn trằn trọc không ngủ được, bởi vì cuối cùng cũng tới lúc anh phản đòn lại. Liệu Lạc Ly của anh có ngoan ngoãn quay trở về bên anh hay không?

Không, dù cho cô không tự nguyện quay trở về, anh cũng sẽ tìm kiếm cô cho bằng được, sau đó lôi cô vào phòng rồi điên cuồng trừng phạt cô, tới khi nào cô cầu xin tha thứ mới thôi. Nghĩ tới đây, trong lòng anh lại trào dâng lên một loại cảm xúc mãnh liệt.

Quả thật, đã lâu lắm rồi anh không thân thiết với phụ nữ, ngoài Lạc Ly ra thì anh không còn hứng thú với ai khác nữa. Nhớ đến cô, nhớ lại những cảm xúc mềm mại khi quấn quýt bên nhau, hơi ấm ấy dường như vẫn còn quanh quẩn trong trí óc anh, mãi không quên.

Nhưng, đang mải chìm trong những hồi ức khó quên đó, chuông điện thoại của Hàn Mặc Vũ lại đột ngột reo lên đầy nhiễu sự, phá đám hết tất cả. Hàn Mặc Vũ bực bội đứng lên với lấy điện thoại, lại vô tình nhận ra bộ phận nào đó của mình đã sớm có phản ứng mãnh liệt.

Chết tiệt thật!

Hàn Mặc Vũ buồn bực tắt điện thoại rồi bước vào phòng tắm, nhưng người ở đầu dây bên kia lại dường như không muốn buông tha, tiếp tục gọi đến như giục giã. Cuối cùng, anh cáu gắt mắng thẳng:

- Mã Cơ, cậu có bệnh à, giờ này còn rảnh rỗi mà làm phiền tôi?

Đầu dây bên kia có vẻ như rất gấp gáp, thậm chí còn nghe thấy tiếng thở dốc của Mã Cơ:

- Boss... boss ơi, hình như là em hoa mắt rồi hay sao ý. Nhưng mà... em đi mua đồ ăn đêm về cho boss, tự dưng thấy có người nào đó rất giống chị dâu đang ở dưới cổng nè. Trời đất quỷ thần ơi, lẽ nào em kích động quá nên ảo tưởng rồi sao, nhưng mà dáng người đó thật sự rất giống chị dâu...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.