Chương trước
Chương sau
Tại sân bay...

Trở về nơi này sau hơn 1 năm xa cách, trong lòng Lạc Ly có biết bao nhiêu thứ cảm xúc hỗn loạn. Cô đã được Việt Vũ Trì động viên và khuyên nhủ, sau vài ngày, cô cuối cùng cũng lấy hết can đảm để trở về. Dường như còn lại một chút dư âm của những ám ảnh về 1 năm trước, cô cũng có hơi lo lắng sẽ có người nhận ra mình, vô thức đưa tay lên mặt che đi lớp khẩu trang ở bên ngoài.

Bởi vì, cô từng là nạn nhân của bạo lực mạng xã hội. Sau một thời gian dài đối mặt, tâm lý của cô quả thực có chút không ổn định khi ở những nơi đông người như thế này, cô cảm thấy sợ hãi khi có người nhìn mình chằm chằm. Bây giờ Hàn Mặc Vũ đã rời khỏi làng giải trí rồi, tuy vẫn còn nhiều fan nữ nhưng cũng không điên cuồng như trước nữa. Nhưng mà, liệu có thực sự ổn khi cô lại một lần nữa xuất hiện không?

Không, cô lần này trở về trước hết là để giải quyết chuyện kẻ chủ mưu sau lưng chuyện khi xưa, còn Hàn Mặc Vũ, có lẽ cô và anh đã hết duyên thật rồi. Cô chẳng còn dũng khí để đối mặt với anh nữa, cũng chẳng dám mơ tưởng đến anh sẽ bỏ qua cho cô tất cả. Bởi vì cô đã hèn nhát bỏ chạy, bỏ mặc lại một mình anh vào lúc anh đang cần cô nhất. Cô không có lời nào để biện hộ cho bản thân mình, chỉ có thể thầm cầu nguyện rằng, anh sẽ tìm được một người khác tốt hơn cô gấp vạn lần, sống một cuộc sống hạnh phúc.

Nghĩ tới đây, không hiểu sao sống mũi của cô cay xè lên, trái tim cũng đau nhói quằn quại.

Lấy lại tinh thần, Lạc Ly nhanh chóng sải bước ra khỏi sân bay đông người. Lần này trở về cô còn có được sự hậu thuẫn của Việt Vũ Trì và Tả Lăng, vệ sĩ mà họ sắp xếp sẵn đã đứng trước cửa chờ cô, đảm bảo rằng phải bảo vệ được cô khỏi những tai mắt của các nhà báo khác. Thật ra cô không muốn nhận nhiều ân huệ từ hai người họ như vậy, nhưng mà hai người họ nói rằng đã giúp đỡ rồi thì giúp tới cùng, cho nên cô cũng ngại từ chối thêm.



Được rồi, nhanh chóng giải quyết những chuyện cần làm thôi.

...

Trong căn phòng làm việc nằm ở tầng cao nhất của toà nhà, bầu không khí lạnh lẽo tới đỉnh điểm.

Người đàn ông ngồi vắt chân trên ghế, ánh mắt chết chóc nhìn chằm chằm tên đàn ông khác đang bị ép quỳ dưới sàn. Bên cạnh còn có mấy vệ sĩ cao to lực lưỡng, đủ để doạ sợ tên đó.

- Nói, có phải là Bạch Yên ra lệnh cho ngươi không?

Giọng điệu của Hàn Mặc Vũ đã bắt đầu bực bội khi tên nhà báo cứ run lẩy bẩy mãi không nói nên lời, cho nên anh đã trực tiếp chỉ ra kẻ đứng sau, chỉ cần gã trả lời "phải" hoặc "không phải".

Anh chính là người thù dai, chẳng có lí do gì để tha thứ cho kẻ đã phá hoại hạnh phúc của mình, làm tổn thương người phụ nữ của anh. Mặc dù vẫn còn đang nỗ lực tìm kiếm Lạc Ly, nhưng trước hết anh phải xử lí xong mấy chuyện này đã, để cô có thể yên tâm quay trở lại với anh.

Hàn Mặc Vũ sẽ không bao giờ từ bỏ việc tìm kiếm cô. Tất nhiên sau khi tìm được cô, anh phải dạy cô một bài học vì dám tùy tiện bỏ đi. Anh giận cô nhưng lại càng yêu cô hơn, thương cô rất nhiều. Anh biết, cô đã hy sinh bản thân mình để giải quyết hết mọi rắc rối, một mình hứng chịu tất cả.



Nghĩ tới đây, máu điên trong người Hàn Mặc Vũ lại sôi sục lên, anh càng quyết tâm sẽ không tha cho tất cả những kẻ dám làm phiền tới Lạc Ly, làm phiền tới cuộc sống riêng tư của mình. Hiện giờ anh đã rời khỏi làng giải trí rồi, có khiến cho một minh tinh nổi tiếng mất đi tất cả đối với anh chỉ dễ như trở bàn tay. Đặc biệt là Bạch Yên, người phụ nữ giả tạo đó.

Đáng chết, nhưng anh vẫn cần thêm chút thủ đoạn để lấy bằng chứng chứng minh cô ta là kẻ đứng sau đã.

Tên nhà báo chỉ là một kẻ xảo quyệt chuyên nhận tiền của người khác để làm điều xấu, hắn luôn sống chui lủi nên chẳng bao giờ nghĩ đến việc mình bị bắt, lại chính là Hàn Mặc Vũ bắt đi. Bao nhiêu năm nay hắn nhờ làm việc xấu mà kiếm được rất nhiều tiền, hắn khác so với những nhà báo khác, hắn chính là một tên khốn thật sự. Lúc này, đối diện với sự lạnh lẽo của Hàn Mặc Vũ, hắn thật sự rất hoảng loạn. Nhưng giữ tính mạng quan trọng hơn, hắn chẳng thèm quan tâm đến mọi thứ nữa, vội vã bào chữa cho mình:

- Phải, là Bạch Yên, tất cả là cô ta ép buộc tôi, tôi thật sự không biết gì hết. Cô ta vì ghen tị với bạn gái của Hàn ảnh đế nên mới giở thủ đoạn đê hèn, cô ta bắt tôi bịa chuyện để bôi nhọ Lạc Ly...

- Lạc Ly là cái tên để cho ngươi gọi sao?

Hàn Mặc Vũ nhíu mày, đột ngột cắt ngang lời nói của tên nhà báo, khiến cho hắn càng thêm hoảng hơn. Vệ sĩ cũng phối hợp mà ấn đầu hắn xuống, ép hắn phải cúi rạp đầu.

- Tôi... tôi sai rồi, xin Hàn ảnh đế tha mạng, tôi sẽ không dám làm như vậy nữa đâu...

Mã Cơ đứng bên cạnh nhìn tên nhà báo nhát gan này, càng nhìn càng gai mắt. Cậu là trợ lý riêng của Hàn Mặc Vũ, sau khi Hàn Mặc Vũ tuyên bố giải nghệ, anh cũng không đuổi việc Mã Cơ mà tiếp tục cho cậu làm việc ở đây. Tìm được tên nhà báo đều là công đầu của Mã Cơ:

- Còn gọi Hàn ảnh đế gì nữa, chẳng phải cho ngươi và con hồ ly Bạch Yên kia phá đám sao?

- Tôi sai rồi, tôi sai rồi ạ...

Vào lúc này, tên nhà báo chỉ muốn giữ lại mạng sống của mình, hoàn toàn mặc kệ những gì đã thoả thuận với Bạch Yên từ trước. Nghĩ lại thì hắn cảm thấy cực kỳ hối hận vì đã đắc tội Hàn Mặc Vũ. Tính ra thì Bạch Yên chỉ là một ảnh hậu được kim chủ đứng sau lưng nâng đỡ thôi, còn Hàn Mặc Vũ lại là người thừa kế của cả một tập đoàn lớn, bối cảnh đã quá chênh lệch rồi, căn bản không cùng đứng trên một đẳng cấp.

Đắc tội với Hàn Mặc Vũ chính là sai lầm lớn nhất của cuộc đời hắn.

Hàn Mặc Vũ bây giờ mới đứng dậy khỏi ghế, bước đến chỗ tên nhà báo, ngồi xuống gần hắn, cất giọng lạnh lẽo đe doạ:

- Còn nhớ những gì ngươi đã làm với Lạc Lạc không? Bây giờ hãy làm y như vậy với Bạch Yên, khiến cho cô ta mất hết tất cả đi. Trí tưởng tượng của ngươi phong phú như vậy, chắc biết cách biến "không" thành "có" chứ nhỉ? Một việc nữa, phải đặc biệt nhấn mạnh cô ta chính là kẻ hãm hại Lạc Lạc.1
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.