Chúng tôi vừa nghĩ đến đây, bên ngoài chợt vang lên tiếng gõ cửa. Chúng tôi đều cảnh giác, Triệu Thư Hằng vốn đang chăm chú lắng nghe tôi và Tề Vũ Manh nói chuyện, tiếng gõ cửa ở phía sau vang lên bất ngờ khiến anh ta giật nảy mình. Anh ta chửi thề một câu, rồi đứng dậy chuẩn bị đi mở cửa.
Không ngờ khi Triệu Thư Hằng vừa mở cửa ra, một mùi hương quen thuộc đã chầm chậm bay vào theo cánh cửa phòng bệnh, sau đó là giọng nói của Triệu Thư Hằng.
“Là cô à? Tìm Phương Dương hả? Anh ta ở trong”.
Sau đó là tiếng cười nói ngọt ngào của Ôn Hân: “Cảm ơn!”
Lúc quay vào trong, Triệu Thư Hằng có vẻ mặt cổ quái, không hiểu ra làm sao. Chờ khi Ôn Hân đi vào phòng, tôi cũng đờ ra. Hôm nay, Ôn Hân buộc tóc đuôi ngựa gọn gàng, đeo một cặp kính gọng vàng nhỏ. Cô ấy mặc một chiếc áo sơ mi công sở, kết hợp với chân váy bó sát màu đen. Chiếc áo sơ mi màu trắng hoàn toàn không thể che giấu khuôn ngực cao ngất của cô ấy, khe rãnh mê người dường như khiến người ta không thể rời mắt. Điểm trí mạng hơn là đôi chân vốn thon dài của Ôn Hân lại được bao trong một lớp tất màu da, trông vừa gợi cảm vừa nóng bỏng.
Lúc nhìn thấy tôi, Ôn Hân nâng gọng kính như thở phào một hơi nói: “Phương Dương, may quá cậu không sao”.
Còn tôi thì âm thầm nuốt nước miếng, không thể không thừa nhận cách ăn vận lúc này của Ôn Hân khiến tôi nhớ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boss-nu-hoan-my/3235047/chuong-369.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.