“Nói vừa thôi! Nhanh lên!”
Tôi làm bộ hung dữ nói.
“Đại ca, hay là anh đổi cách trừng phạt khác đi được không? Tôi không muốn vào đồn, nhưng ở đây lại có đông anh em của tôi thế này, tôi mà tự vả vào mặt mình thì còn ra thể thống gì nữa?”
Tên đó như sắp khóc đến nơi, vẻ mặt thật sự rất rối bời. Thấy chúng tôi không có hành động gì, gã nói tiếp: “Hai anh chị ơi, chỉ cần hai người tha cho tôi lần này, tôi làm trâu làm ngựa cho anh chị cũng được!”
“Làm trâu làm ngựa?”
Tôi cười nói: “Cái đó thì khỏi, nhưng nếu cậu đã nói vậy thì tôi hỏi cậu một câu”.
“Được được, đại ca cứ hỏi, yên tâm, nhất định biết gì là tôi sẽ nói hết”.
Tên đó như được đại xá, vui mừng vỗ ngực bảo đảm.
Tôi hỏi: “Người sai các cậu đến gây sự với tôi trông như thế nào? Nói nghe coi”.
Tên đó ngẩn ra như đang phân vân, tôi vừa định nói tiếp để dọa gã, nhưng gã đã đáp: “Thế thì tôi nói cho anh vậy. Sáng nay, chúng tôi vừa dậy đã nhìn thấy một người đứng ở cửa quán bar của chúng tôi. Tôi còn chưa đi đến hỏi có chuyện gì, anh ra đã đi tới bảo với tôi là cho chúng tôi 5 nghìn, để chúng tôi đến phòng bệnh XX của bệnh viện số Một đánh một người tên là Phương Dương. Chúng tôi nghĩ thầm vụ làm ăn này cũng thực tế nên là nhận thôi, sau đó người kia đã đưa tiền thẳng cho chúng tôi”.
Nói rồi, mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boss-nu-hoan-my/3235046/chuong-368.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.