Tề Vũ Manh đặt ba chiếc máy quay lén lên bàn nước trong phòng tôi, tiếng kim loại vang lên lanh lảnh. Tôi nhìn lên đỉnh rèm cửa sổ, chợt nảy ra một suy nghĩ, hỏi: “Cảnh sát Tề, cô đã nghĩ ra ai là người lắp mấy chiếc máy quay lén này chưa?”
Tề Vũ Manh cau mày đáp: “Còn ai vào đây nữa? Chắc là nhân viên hoặc chủ khách sạn này. Nếu không nghĩ ra thì mai mang đến cục cảnh sát kiểm tra dấu vân tay là rõ ngay. Trông những chiếc máy này vẫn còn mới, nếu mới được lắp đặt gần đây, chắc bên trêи vẫn còn lưu lại dấu vân tay”.
Lâm Dật không ngờ rằng Tưởng Dao sẽ nói chuyện này với mình.
Theo như lời cô ấy thì nhiệm vụ quan trọng của tập đoàn vào sáng nay chính là việc của ba nhà Tô gia, Hồng gia và Tưởng gia.
Hà Chấn Đông đã nghe được lời đồn, vì ông ấy không muốn quản việc này nên đã bảo Tưởng Dao nhắc nhở cậu.
Dù sao thương trường cũng như chiến trường.
Trong cuộc chiến không thấy thuốc súng này, dù cho là ai bị cuốn vào thì cũng không thể tự tin rút lui một cách an toàn được.
Hơn nữa bố mẹ cậu vất vả cả đời mới tích cóp được khối sản nghiệp như thế này, hiện giờ bọn họ khó khăn lắm mới có thể an dưỡng tuổi già, nếu cậu chủ động gây phiền phức cho họ thì thật sự không hay chút nào.
“Ừ, tôi biết rồi!”, Lâm Dật gật đầu.
Tám giờ tối.
Cả ba người cùng ăn hải sản và uống rượu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boss-nu-hoan-my/3235006/chuong-328.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.