Tôi liên tục xua tay nói ông ấy quá khen rồi, chẳng qua là tôi may mắn thôi, sau đó tôi lại nịnh bợ nói mấy câu đại loại như may có cơ quan công an đến kịp thời. Cục trưởng Lâm nói ông ấy sẽ dẫn người về đồn trước, chúng tôi cũng cần phải đến đó lấy lời khai, nhưng chúng tôi có thể đi cùng với Tề Vũ Manh.
Thấy cục trưởng Lâm dẫn người lên xe, một làn gió thơm xộc vào mũi tôi. Tôi ngoảnh lại nhìn thì thấy Tề Vũ Manh ghé sát bên tai mình nói: “Lần này có một người bị thương nặng, dự đoán ban đầu là chấn thương sọ não”.
Tôi trầm mặc không lên tiếng, chắc là tên cầm đầu trong nhóm bốn người lúc trước. Nhưng lúc ấy, tôi cũng đang gấp muốn chết, sao để ý đến hậu quả được? Có ai muốn vậy đâu, nhưng nếu không để chúng mất đi sức chiến đấu, chắc bây giờ tôi đã biến thành bức ảnh đen trắng treo trêи tường rồi.
Tôi nói: “Tôi tự vệ thôi mà”.
“Tự vệ hơi quá đấy!”
Tề Vũ Manh liếc nhìn tôi, tôi thấy khó hiểu hỏi: “Cô không phải là người của cục cảnh sát thành phố Yến Kinh à? Sao đến Thịnh Hải vẫn có thể chỉ huy cảnh sát ở đây?”
Tề Vũ Manh mỉm cười thần bí, thấy tôi nghiêng đầu sang một bên tỏ vẻ không định hỏi nữa, cô ấy mới đáp: “Con người anh vô vị thật đấy! Thật ra, cục trưởng Lâm ban nãy là bạn học của bố tôi. Anh yên tâm, tôi đâu có ngu, đến đây thì chắc chắn là có cái oai của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boss-nu-hoan-my/3234989/chuong-311.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.