Khi tỉnh lại lần nữa, trong xoang mũi của tôi nồng nặc mùi thuốc khử trùng, tôi mở to mắt rồi nhanh chóng nhắm lại, đôi mắt không thể nào mở ra được do sự kϊƈɦ thích của ánh sáng chói lóa.
Lúc này, một giọng nói truyền đến bên tai: “Phương Dương, Phương Dương, anh nghe được không?”
Giọng nói rất quen thuộc, tinh tế, dịu dàng, khiến người khác không tự chủ được mà muốn tới gần. Tôi dùng sức, động đậy cái đầu nặng nề của mình, vừa hay đối diện với khuôn mặt xinh đẹp kia.
Bạch Vi!
Tôi ngẩn người một hồi, cuối cùng nhìn ra được là mình đang ở đâu. Đây là một bệnh viện, trong phòng bệnh chỉ có một mình tôi. Lúc này, trêи miệng tôi vẫn còn đeo ống thở, vùng bụng dưới đau dữ dội.
“Giám đốc Bạch, sao cô lại ở đây?”
“Tôi vẫn còn chút việc chưa xử lý xong ở bên này, tôi đã hủy vé máy bay rồi, vài ngày nữa tôi mới về Hoa Hạ”.
Bạch Vi mím môi, như muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Tôi hỏi: “Cô sao thế?”
Bình rượu vang được mang lên, người phục vụ rót rượu vào đồ uống rượu rồi lại rót vào li cho ba người bọn họ.
Diệp Thiên, Triệu Ánh Thu và Tần Vũ cùng cụng li, mỗi người nhấp một ngụm nhỏ.
Tần Vũ là một người năng động hoạt bát nên không thể chịu ngồi yên, cô định ra nhảy một chút để thả lỏng cơ thể nhưng nhạc ở quán đột nhiên im bặt.
Lúc này mọi người đều rẽ đường đứng hết sang một bên và Đây không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boss-nu-hoan-my/3234937/chuong-259.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.