Ăn cơm xong, chúng tôi lại trầm mặc một lúc, dường như không tìm được chủ đề nào khác.
Cuối cùng sau khi nhấp một ngụm nước, Bạch Vi nói thẳng một câu “Cung Thiệu Bình đã đồng với với điều kiện của anh rồi”.
Tôi không nói gì, chỉ cúi đầu xoay chiếc cốc trêи bàn.
Bạch Vi lại nói tiếp: “Theo như những gì đã bàn lúc trước, ông ấy sẽ đưa cho anh 5 triệu, sau đó anh cứu Cung Chính Vinh ra ngoài. Ân oán giữa đôi bên kết thúc tại đây, nhà họ Cung sẽ không truy cứu bất kỳ chuyện gì nữa, kể cả chuyện Cung Chính Văn bị đánh gãy chân”.
Tôi vẫn không nói gì, chỉ mỉm cười hờ hững.
Rõ ràng là Cung Thiệu Bình đã đến bước đường cùng, không ai có thể giúp được ông ta, kể cả là Đỗ Minh Hào.
Đúng như những gì tôi đã đoán lúc trước, lúc cùng đường, ông ta sẽ lại chạy đến tìm tôi.
Bạch Vi lại nói: “Phương Dương, nếu không có vấn đề gì, anh có thể gặp ông ấy thêm một lần để nói rõ ràng mọi chuyện, sau đó ông ấy sẽ đưa tiền cho anh luôn. Nếu anh không muốn gặp ông ấy cũng được, bây giờ, tôi sẽ gọi cho ông ấy, bảo ông ấy chuyển khoản trực tiếp cho anh là xong”.
“Giám đốc Bạch, cô nghĩ tôi là kẻ tham tiền à?” Tôi ngước lên nhìn cô ấy: “Hay nói cách khác là vì tiền, tôi mới quẳng Cung Chính Vinh vào đồn cảnh sát sao?”
Bạch Vi lắc đầu: “Không, tôi hiểu anh. Anh không phải là người tham tiền, nếu không ngày
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boss-nu-hoan-my/3234895/chuong-217.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.