Chương trước
Chương sau
Tôi nhíu mày, đang định đi hỏi Chung Lâm và Lý Phương Phi thì cửa phòng ngủ chính mở ra, Chu Miểu đầu tiên là nhìn thoáng qua, sau đó quay ra phòng khách giận dữ mắng: “Không ngờ tên cặn bã đó vẫn dám tìm đến.”

Ngô Thừa Chí đi sau Chu Miểu vội khuyên cô ta nói nhỏ thôi, sau đó miễn cưỡng mỉm cười với tôi, gật đầu xem như chào hỏi.

Tôi càng nghi ngờ hơn, vẻ mặt của Ngô Thừa Chí có chút kỳ lạ, ngoài sơ hãi và khẩn trương thì hình như còn có chút không yên lòng.

Tại sao lại thế? Tại sao hắn lại chột dạ? Chẳng lẽ hắn và Chung Lâm có quan hệ gì với gã đàn ông bên ngoài kia?

Ngoài ra, lúc Chu Miểu mở cửa đi ra, ánh mắt cô ta nhìn tôi hình như cũng có chút kỳ lạ.

Nhưng tôi nghĩ mãi không ra rốt cuộc là lạ ở chỗ nào.

Có lẽ là nhìn ra sự nghi ngờ của tôi, Chu Miểu khe nói “Cả một tên cặn bã bên ngoài, theo đuổi Chung Lâm lâu lắm rồi đang định đón nhận thì vừa nãy có một bà cô gọi điện tới mắng Chung Lâm quyến rũ người đàn ông của bà ta, mắng rất khó nghe. Chung Lâm khóc gọi điện thoại cho tên cặn bã đó, nói không muốn qua lại với hắn nữa. Ai ngờ tên đó cũng mắng Chung Lâm, nói rất yêu cô ấy, nói rằng đây là lần đầu tiên yêu một người như vậy, thế mà Chung Lâm lại tuyệt tình tuyệt nghĩa nói chia tay với hắn. Mới tắt điện thoại không bao lâu tên căn đã đó đã tìm tới cửa rồi.

“Chúng tôi đều biết người đàn ông đó, hắn đã tới đây ăn cơm mấy lần nhưng không ai biết hắn có vợ rồi cả. Trước đây Chung Lâm nghe nói hắn độc thân, không ngờ lại là một tên cặn bã đã có gia đình, càng không nghĩ tới chuyện hắn lại tìm tới tận cửa.”

Tôi bỗng hiểu ra, hóa ra là ông chồng muốn ngoại tình, bị vợ phát hiện, sau đó người vợ gọi cho người thứ ba trút giận, bắt tên cặn bã đó chia tay với người thứ ba, nhưng tên cặn bã không cam lòng, tìm tới cửa.

Nhưng Chung Lâm không được tính là người thứ ba, căn bản vì cô không biết đối phương đã có vợ, huống hồ cô cũng chưa chính thức quen với tên cặn bã đó.

Sau khi hiểu ra, tôi không nhịn được hỏi: “Nếu đã biết hắn là tên cặn bã thì sao lúc hắn tìm đến không đuổi hắn đi?”

Chu Miểu quay đầu lại nhìn thoáng qua Ngô Thừa Chí, sắc mặt hắn có chút xấu hổ: “Người đó rất to con, tôi sợ mở cửa ra hắn sẽ xông vào làm Chung Lâm bị thương.”

“Đừng mở cửa, không được mở cửa, nhất định không được để hắn vào.” Lý Phương Phi chạy từ trong phòng ra, khẩn trương nói.

Tôi lắc đầu: “Vậy báo cảnh sát, để cảnh sát đuổi hắn đi là được.”

“Đúng đúng, báo cảnh sát, mau báo cảnh sát đi.” Mấy người Chu Miểu vội vàng tìm điện thoại di động.

Nếu mấy cô gái đã sợ như vậy, đến Ngô Thừa Chí to cao như trâu cũng không dám ra ngoài thì tôi cũng lười xen vào chuyện của người khác.

Nhưng đang định đi tắm, cửa đột nhiên vang lên tiếng “loảng xoảng”, tên kia bắt đầu ở ngoài đạp cửa.

Tôi nhíu mày, bỏ khăn tắm và quần áo xuống rồi đi ra cửa.

Nếu cứ để hắn đạp thế, dù cửa chống trộm cũng hỏng mất.

“Phương Dương, đừng mở cửa.” Chu Miểu và Lý Phương Phi ở sau khẩn trương nói.

Tôi không để ý đến hai người mà mở cửa, một người vóc dáng cao to đứng ngoài, khoảng hơn hai mươi tuổi, xông vào hét lớn: “Chung Lâm, em ra đây, em nói rõ ràng đi, tại sao lại muốn chia tay với anh? Tại sao?”

Tôi đặt tay lên ngực hắn ta ngăn lại, nói: “Đừng xúc động, tôi khuyên cậu đừng có xúc động.”

“Mày là ai? Đừng có động vào tao.” Tên kia đẩy tay tôi ra

Tôi lui về phía sau một bước, đợi hắn ta bước tiếp sẽ lại ra tay.

Tên đó nhìn tôi một cái, sắc mặt hung dữ: “Mày có phải là tên đàn ông mà Chung Lâm mới tìm không?”

“Ha ha.” Tôi không trả lời, chỉ cười lạnh.

“Mẹ kiếp, Chung Lâm, cô cút ra đây cho tôi.”

Tên đàn ông đó hùng hổ xông lại, hay tay dùng sức đẩy vai tôi, muốn đẩy tôi ra.

Tôi đưa tay, đẩy tay hắn ta ra. Tay hắn ta sượt qua vai tôi, nhưng cả người vẫn theo quán tính lao tới.

Tôi chủ động nghênh đón, dùng đầu đập thẳng vào trán hắn ta.

Chiêu này dùng nhiều, đương nhiên rất thuận buồm xuôi gió, hiệu quả cũng càng ngày càng tốt, tên cặn bã đó “A” một tiếng, cơ thể một mét tám ngã ầm xuống đất, sau đó liên tục lăn lộn kêu rêи.

Ba người Chu Miểu, Ngô Thừa Chí, Lý Phương Phi đứng ở một chỗ khác trong phòng khách, trợn mắt há mồm nhìn cảnh tượng này.

Chung Lâm ở trong phòng ngó ra, cũng giật mình che miệng.

Tôi sờ trán mình, quên mất chỗ mép trán mới khâu mấy mũi cách đây không lâu, vết thương vẫn chưa lành hẳn cho nên bây giờ hơi đau.

Lúc nãy quên mất, nếu không thì đã không dùng đầu rồi.

Tên cặn bã trêи mặt đất thôi lăn lộn, lau mũi một cái, thấy đầy máu tươi thì vừa tức giận gào lên, vừa chống đất cố gắng đứng dậy.

Tôi đá vào cái tay chống lên của hắn ta, sau đó đạp vào ngực hắn ta một cái, khiến hắn ta ngã xuống sàn, rồi dùng chân giẫm lên đũng quần hắn ta.

“Đừng nhúc nhích, cũng đừng kêu loạn, nếu không tôi đạp nát trứng của cậu.”

Hắn ngoan ngoãn ngậm miệng lại, không dám lăn lộn, cũng không dám đứng lên nữa, chỉ hoảng sợ nhìn tôi.

Sau khi tôi xác định vết thương trêи trán không chảy máu thì mới vẫy tay với Chung Lâm đang trốn ở cửa: “Chung Lâm, đến đây.”

Cô lắc đầu như trống bỏi, gương mặt thanh tú vẫn vô cùng hoảng sợ.

Tôi thoải mái cười nói: “Yên tâm, có tôi ở đây, tôi sẽ không để hắn ta làm hại cô đâu. Cô qua đây nói chuyện rõ ràng với hắn ta, lát nữa cảnh sát sẽ tới đưa hắn ta đi.”

Chung Lâm cắn môi, nhìn thoáng qua Lý Phương Phi và Chu Miểu, thấy hai người gật đầu mới từ từ bước ra.

Lý Phương Phi và Chu Miểu một trái một phải đỡ cô đi tới.

Tôi tăng thêm chút lực, giẫm lên “trứng” của tên cặn bã: “Ngoan ngoãn nằm dưới đất nói chuyện rõ ràng với Chung Lâm, nếu dám làm loạn thì vỡ trứng.”

Tên cặn bã nhịn đau, gật đầu như gà mổ thóc.

Chung Lâm vẫn sợ hãi không dám mở miệng, nhưng Chu Miểu và Lý Phương Phi đã can đảm hơn, bắt đầu chửi mắng hắn ta, còn chất vấn xem rốt cuộc hắn ta đã có vợ chưa.

Tên cặn bã đó khai báo đàng hoàng, hắn ta chưa kết hôn, nhưng quả thật có một người phụ nữ, hơn nữa còn là phú bà.

Nói cách khác, tên cặn bã đó được phú bà bao nuôi, là dạng trai bao ăn bám.

Hắn ta nói hắn ta thật sự rất thích Chung Lâm, còn nói mình muốn rời khỏi phú bà đó từ lâu rồi nhưng ham muốn chiếm giữ của đối phương quá mạnh mẽ, cứ quấn lấy không cho hắn chia tay.

Có thể là vì đã trải qua cuộc sống biến thái quá dài nên tâm lý của hắn ta hơi vặn vẹo, thậm chí còn học theo ham muốn chiếm giữ của phú bà đó trong vô thức, vậy nên khi Chung Lâm muốn cắt đứt quan hệ với hắn ta, hắn ta liền nổi giận.

Chẳng bao lâu sau, cảnh sát tới, hỏi rõ tình huống rồi ghi chép lời khai của từng người trong chúng tôi, sau đó mang tên cặn bã đó đi.

Có lẽ hắn ta sẽ bị giam vài ngày, vì hắn ta không chỉ la hét mà còn đạp cửa.

Còn hành động của tôi thì được xếp vào phòng vệ chính đáng hoặc thấy việc nghĩa hăng hái làm, nói chung là cảnh sát không đưa tôi đi.

Sau khi đóng cửa và bình tĩnh trở lại, mấy người bạn cùng phòng cuối cùng cũng thở phào một hơi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.