“Tôi sợ một ngày nào đó, mình sẽ bị anh chọc tức chết mất.”
“Đừng trả lời vội, không bao lâu nữa cô sẽ yêu và hưởng thụ cảm giác này thôi.”
“Không thể nào.”
“Nếu cô không tin thì cứ chống mắt lên mà coi.”
“Ha ha, chiêu khích tướng à?”
“Không, tôi nói thật thôi, cô hãy để tay lên ngực và tự hỏi xem, vừa rồi cô cảm thấy rất kϊƈɦ thích và hưng phấn không?”
“Không.”
“Giám đốc Bạch, làm người phải thành thật.”
“Hừ! Tôi đã bảo không là không!”
Cô ta ngoảnh đầu ra cửa sổ, không để ý đến tôi nữa.
Tôi hỏi liên tiếp mấy câu đều không nhận được câu trả lời, cuối cùng chỉ có thể tập trung lái xe.
Về đến khu nơi Bạch Vi ở, sau khi tìm được nhà để xe theo chỉ dẫn của cô ta, tôi xuống xe, trả chìa khóa lại cho cô ta. Thế rồi cô ta ngay cả một câu cảm ơn cô ta cũng không nói mà quay đầu đi ngay.
“Giám đốc Bạch, tối nay hãy mơ một giấc mộng đẹp nhé.”
Tôi vẫy tay với bóng lưng của cô ta.
Bạch Vi quét thẻ mở cửa, đẩy cửa đi vào trong.
“Tốt nhất hãy mơ thấy tôi.”
Khoảnh khắc cửa đóng lại, tôi lại bổ sung một câu.
Cô ta vẫn không ngoảnh đầu lại, nhanh chóng biến mất trêи lối đi.
Tôi không nhịn được cười một lúc lâu, sau đó đốt điếu thuốc lá, chậm rãi đi ra phía ngoài.
Ra khỏi cổng tiểu khu, tôi vừa định bắt xe taxi đi về thì một chiếc Maserati
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boss-nu-hoan-my/3234748/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.