Ngôn Sóc vẫn luôn cho rằng Nguyên Bảo không tiếng nào đã rời khỏi cuộc chơi, cô không hề rời khỏi anh, cô vẫn luôn ở thế giới này, cô chưa có trở về điện thoại di động. Ngôn Sóc liều mạng làm việc... lúc rãnh rỗi sẽ nhìn điện thoại mà ngẩn người, anh hy vọng nghe được giọng nói của cô mà thôi, dù là hiện lên hoa văn và màu sắc mà anh ghét trên điện thoại cũng được, chỉ là đừng có im lặng như vậy, anh không chịu nỗi.
"Nguyên Bảo...." Ngón trõ chỉ chỉ màn hình, hy vọng di động có thể nhúc nhích, chỉ có như vậy anh mới không còn hồn bay phách lạc như vậy nữa.
Ngôn Sóc hiểu cảm giác của cha mình: lúc mẹ rời đi, chắc chắn cha cũng giống mình bây giờ, chẳng còn gì nữa, toàn bộ đều mất hết.
Vào lúc đó, cửa bị đẩy mạnh vào, Chung Ly mặc quần áo xốc xếch xông vào, hai mắt anh ta đầu máu nhìn Ngôn Sóc, vứt tập tài liệu lên bàn anh.
"Là mày làm? Là mày làm đúng không?"
"Thật xin lỗi, BOSS, tôi không ngăn được." Thư ký thận trọng nhìn sắc mặt của Ngôn Sóc, Ngôn Sóc phất tay, thư ký nhìn Chung Ly bằng một mắt, cuối cùng đóng cửa đi ra ngoài.
Trong phòng lớn như thế chỉ còn có hai người: nhìn Chung Ly trước mắt, Ngôn Sóc thấy mình không hề vui vẻ; đã không còn cảm giác hưng phấn khi chèn ép được đối thủ, không hế có cảm giác hư vinh hay sung sướng, tuyệt đối không! Anh bây giờ muốn đi một chỗ yên tĩnh, một mình, chờ đợi Nguyên Bảo trở lại bên cạnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boss-noi-do-khong-the-cam/1299119/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.