Quý Diệp nghe xong gật gù, Tiêu Dật Hành cũng dễ nhớ nha.
"Tôi có thể gọi anh là Dật Hành không?"
"Có thể."
"Được, Dật Hành, nghỉ ngơi đi nha, mai tôi đến thăm anh." - Cô viết một dãy số - "Đây là số điện thoại của tôi, cần gì thì gọi nhé. Tôi ở khu nghỉ dưỡng gần đây thôi."
"Được, cô cứ mặc tôi, về cẩn thận, cũng khuya rồi."
Quý Diệp đứng dậy, cô chợt nhận ra cái gì đó.
Áo phông của cô....aaaaaa!
Lúc cứu anh ta quên cmn mất, giờ thật không dám nhìn!
Móa ơi sao cô có thể điềm nhiên như không thế nhỉ...Bảo sao y tá và bác sĩ cứ nhìn cô kỳ quái thế nào ấy....
Quý Diệp nhận ra trang phục của mình có vấn đề, mặt cô lơ nga lơ ngơ, đỏ như xôi gấc. Tiêu Dật Hành nhìn thấy bộ dáng này của cô anh ta cũng bụm miệng cười.
Nhìn vừa ngốc vừa đáng yêu.
Trong lúc Quý Diệp đang luống cuống không biết xử lí sao thì Tiêu Dật Hành hắng giọng:
"Cô túm áo lại buộc lên, giấu vào bên trong, sẽ như croptop thôi, không sao đâu."
Vì để băng bó cho anh nên Quý Diệp đã xé lấy phần vải ở dưới, giờ cái áo cô đang mặc chẳng khác gì giẻ lau vậy, tả tơi vô cùng.
Quý Diệp lúc này muốn gào thét trong lòng, đây là cái áo tôi săn sale được rẻ nhất đấy huhuhuhu!!
Nhưng dù có muốn khóc như nào Quý Diệp cũng chỉ đành nghe theo lời anh, xử lí nhanh chóng cái áo rồi xách túi chạy.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boss-lanh-lung-chong-a-cuoi-thoi/2725906/chuong-14.html