Đồng hồ sinh học của Quý Diệp rất đúng giờ, cô dậy trước báo thức hẳn nửa tiếng.
Dậy sớm đã thành thói quen nên cô có rất nhiều thời gian để làm việc vặt, tất nhiên không quên trước khi đến bệnh viện xem lại báo cáo.
Hôm nay là thứ năm rồi, chắc cô sẽ khá bận rộn do đã vắng mặt lâu ngày, rất nhiều bệnh nhân tái khám cần gặp cô vào hôm nay.
Bảy giờ sáng, Quý Diệp rời khỏi nhà tới bệnh viện. Thời tiết hôm nay có chút âm u, nhưng may là đường xá không đông đúc, cô tới bệnh viện khá nhanh.
Chủ nhiệm Trần thấy Quý Diệp đi làm trở lại, ông bước tới: "Chào buổi sáng, Tiểu Diệp."
"Chào chủ nhiệm ạ! Nay lịch trình công việc của em có chưa ạ?"
"Có rồi, ở trong phòng hội đồng đó. Đi du lịch thoải mái chứ?"
Quý Diệp cười cười: "Vâng, cũng tốt lắm ạ."
Thực tế thì tốt ở đâu chưa thấy, thấy mệt nhiều hơn nha!
Chủ nhiệm cười hiền từ, xoa đầu cô: "Trạng thái tốt rồi thì mau đi làm việc đi, từ lúc em nghỉ phép rất nhiều bệnh nhân hỏi tôi đấy, lão già như tôi thật sự không trả lời hết câu hỏi của bọn họ đâu."
"Vâng ạ, em sẽ lập tức đi làm ngay đây ạ."
Chủ nhiệm Trần giống như một người thầy của Quý Diệp, là ông ấy đã chỉ bảo cho cô mọi thứ trong công việc. Vậy nên cô rất yêu quý, kính trọng ông ấy. Tuy nhiên thời gian đầu, không ít tin đồn bẩn thỉu xuất hiện, chính chủ nhiệm Trần ra tay xử lí hết đám người mồm mép điêu ngoa đó.
Nhìn bóng dáng chạy như chim bay của Quý Diệp mất hút sau cánh cửa phòng hội đồng rồi, chủ nhiệm Trần mới quay người rời đi đến phòng cấp cứu.
Xem xong lịch, Quý Diệp đi sang tòa B, nơi cô làm việc. Vì năng lực làm việc của cô rất tốt nên chủ nhiệm đã xếp cho cô làm riêng trong một căn phòng, bệnh nhân có tới cũng thoải mái hơn.
****
Một người đàn ông đẩy cửa bước vào phòng khám. Như thường lệ, Quý Diệp nở nụ cười tươi: "Xin chào, tôi là bác sĩ Quý."
Người đàn ông đó trực tiếp ngồi xuống ghế, anh tháo bỏ khẩu trang, ngẩng đầu: "Lại gặp nhau rồi, hàng xóm."
Quý Diệp ngẩn người.
Tô Phong Lãng? Anh ta tới đây làm gì?
Cô đứng dậy, ngồi xuống chiếc ghế đối diện Tô Phong Lãng:
"Anh Tô, anh có nhầm không, đây là phòng khám tâm lý..."
Tô Phong Lãng cắt ngang lời cô: "Tôi biết, tôi không đi nhầm, cái tôi cần là bác sĩ tâm lý, chứ không phải là bác sĩ đa khoa."
Quý Diệp thấy bàn tay Tô Phong Lãng âm thầm siết chặt lại, anh rụt cầu vai của mình, ánh mắt có chút vô hồn. Khó khăn lắm anh mới nói tiếp.
"Tôi bị trầm cảm, đã được nửa năm rồi."
Nghe mấy chữ này, Quý Diệp chỉ thở dài một câu. Cô có bất ngờ một chút, nhưng căn bệnh này hầu như những ngôi sao nổi tiếng đều có thể mắc phải, chỉ là không ngờ người luôn vui vẻ hoạt bát trên màn ảnh như Tô Phong Lãng lại..
Quý Diệp không dài dòng thêm, cô lập tức lấy ra sổ tay của mình, bắt đầu nói:
"Tôi sẽ hỏi anh một số câu để xác định rõ nhé, mong anh hãy trả lời thành thật."
"Được, có gì tôi sẽ nói đó."
Chiếc bút bấm trên tay Quý Diệp bật tách một cái:
"Có phải anh cảm thấy buồn bã, trống rỗng không rõ nguyên nhân, làm gì cũng thấy mệt mỏi?"
"Đúng."
"Thường xuyên mất ngủ, hay suy nghĩ quá nhiều?"
"Ừm, thi thoảng tôi có suy nghĩ nhiều một chút. Chỉ là đã mười mấy hôm ngủ không ngon rôi."
Tối hôm qua cô không thấy rõ mắt của Tô Phong Lãng lắm, hôm nay anh không trang điểm gì nên quầng thâm lộ rõ trên khuôn mặt mệt mỏi.
"Anh có chán ăn không?"
"Có, bữa sáng và bữa trưa tôi vẫn ăn, nhưng bữa tối không ăn chút gì cả. Quản lí luôn miệng kêu rằng tôi ăn ít quá."
Còn một câu hỏi cuối để xác định, Quý Diệp chần chừ, nhưng cô vẫn quyết định hỏi anh: "Vậy thì...anh đã bao giờ có ý định.."
Biết vế đằng sau là gì, Tô Phong Lãng gật đầu: "Có rồi, chỉ là tôi chưa dám làm thôi."
Đôi lông mày Quý Diệp khẽ nhíu lại. Cô rót trà vào hai chiếc chén sứ, đưa một chén cho Tô Phong Lãng: "Anh Tô, mời anh."
Tô Phong Lãng hơi ngừng, nhưng anh vẫn giơ tay nhận lấy: "Cảm ơn cô."
Cánh tay anh có chút run.
Quý Diệp uống một ngụm: "Anh là thuộc dạng trầm cảm nặng rồi. Trước đó không đi khám tâm lý sao?"
"...Không, tôi không đi."
Anh là một đại minh tinh, một Ảnh đế nổi tiếng trong showbiz, ngày nào cũng có một đám paparazi, phóng viên, nhà báo bám đuôi chỉ mong chụp được mấy tấm hình đăng lên trang nhất về đời tư của anh. Điều đó khiến Tô Phong Lãng buộc phải kìm nén, anh sợ rằng chuyện anh bị trầm cảm sẽ bị tung lên, không còn đường sống nữa.
Bỗng dưng Quý Diệp thấy đau lòng thay cho người thanh niên trước mặt này. Anh ấy luôn phải sống trước sự soi mói của người khác, lúc nào cũng phải trưng ra bộ mặt tươi cười trước ống kính, dù có bao nhiêu nỗi buồn khổ đau cũng không được thổ lộ ra. Tô Phong Lãng trước mắt cô khác hẳn với Tô Phong Lãng trên màn ảnh, với Tô Phong Lãng của tối hôm qua.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]