“Chủ nhân, rốt cuộc người định tìm gì?” Đào Tẩm nhìn bộ dạng Thời Sênh y như thổ phỉ vào thôn vậy, cứ lật lật tìm tìm trên giá sách.
Thời Sênh cũng đâu biết mình đang tìm gì.
Cô chỉ tùy tiện tìm, xem xem có thể tìm được đồ gì hữu dụng không.
Ôi!
Tranh này vẽ cũng không đến nỗi xấu.
“Chủ nhân...” Gương mặt Đào Tẩm ửng đỏ, vội vàng lấy tay che đi, “Ở đây sao lại có thứ đồ này chứ.”
Đây là thư viện, tại sao lại có mấy thứ đồ không nghiêm túc này.
Chủ nhân người vẫn bình thản xem như thế à.
Thời Sênh giũ giũ sách, rồi đặt nó vào tay Đào Tẩm, “Mang về.”
“Hả? Cái này...” Mang loại sách này về làm gì?
Từ trong đống sách, Thời Sênh tìm thấy không ít loại sách thiếu nhi không thể xem kia, cũng không biết là ai tráo lẫn vào đó.
Thời Sênh thấy hình ảnh trong đó cũng khá đẹp, cô rút hết ra rồi đưa cho Đào Tẩm cầm.
“Chủ nhân... Chúng ta mau đi thôi.” Có lẽ Đào Tẩm lần đầu tiên làm chuyện này, đến giọng nói cũng run run.
Thời Sênh cong mông lên, lật sách phành phạch phành phạch, một quyển sách mà lật đi lật lại đến hai ba lần đã xong.
Xem không hiểu!
Xem không hiểu!
Mẹ kiếp cái này ai viết ra thế, giống như chó trèo vậy.
Thời Sênh vứt cuốn sách đó ra, người dựa vào giá sách. Ở đây nhiều sách như vậy, cô muốn tìm thì tìm đến bao giờ.
Còn Vị Ương Cung kia là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boss-la-nu-phu/2412044/chuong-471.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.