Thiết kiếm cũng không thiết lập là chỉ mình Thời Sênh cầm được.
Thứ đồ chơi này đến đứa trẻ ba tuổi cũng có thể cầm được.
Nhưng người có thể đỡ được nó, trong ấn tượng của Thời Sênh ----
Nhiều quá, không đếm được.
Đương nhiên cầm được cũng không có tác dụng, trừ Thời Sênh, những người khác cũng chỉ có thể cắt củ cải, gọt vỏ khoai tây, còn uy lực khác thì không dùng được đến một nửa.
Đối với người bình thường mà nói, đây chỉ là thanh kiếm tồi tàn.
Thiết kiếm: “...” Cô mới là một thanh kiếm tồi tàn.
Thời Sênh không lập tức lấy lại thiết kiếm.
Dám lấy kiếm của ông à!
Vậy thì hãy cố gắng mà hầu hạ tổ tông đó cho tốt.
Minh Khâm cầm thiết kiếm đi ra ngoài, thiếu niên lập tức bước tới đón, tò mò nhìn thiết kiếm trong tay hắn, “Chủ nhân, thanh kiếm này...”
Ở đâu ra vậy?
Cầm kiếm trong cung, sẽ bị bắt đó.
Minh Khâm dùng áo choàng ngoài che đi thiết kiếm, rồi cực kỳ ung dung bước ra ngoài.
...
Tâm trạng của Thời Sênh không tốt, không tiếp tục ở trong Ngọc các, đành dẫn Đào Tẩm đang ngây người kia rời khỏi thư viện.
Hai người họ vừa nhảy từ trên tường xuống, thì nghe thấy phía sau có tiếng bước chân, cung đạo phía sau họ rất dài, không có bất cứ nơi nào có thể trốn được
Thời Sênh đứng yên bất động, gương mặt Đào Tẩm vô cùng lo lắng, nhưng cũng không dám chạy.
Chạy về phía sau, cũng sẽ bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/boss-la-nu-phu/2412042/chuong-472.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.