Chương trước
Chương sau
Đùng…

Ánh sáng ma pháp không ngừng xuất hiện trong không trung như một màn biểu diễn pháo hoa.

Dây leo dần dần khô héo theo ánh sáng ma pháp rồi rơi xuống mặt đất, hóa thành tro tàn. Các pháp sư và vong linh đang chiến đấu kịch liệt với nhau đột nhiên dừng động tác, hình ảnh yên lặng vài giây, sau đó nhóm vong linh đột nhiên hướng về các nơi mà chạy trốn.

Thứ chỉ huy bọn nó đã chết rồi sao?

Các pháp sư còn chưa kịp phản ứng chuyện gì xảy ra thì một cơn mưa lớn từ trên bầu trời âm u rơi xuống.

Rào rào!!!

Mọi người mờ mịt ngẩng đầu lên nhìn, những hạt mưa lạnh lẽo rơi trên má, thấm ướt làn da quanh năm khô khốc của họ.

Vong linh giới rất hiếm khi có mưa.

Nước mưa rơi trên mặt đất làm nền cát ướt sũng nước, màu xanh chui ra từ trong lớp cát vàng, vươn thành cây lá, lớn lên với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy. Chỉ trong chớp mắt, nơi vừa rồi vẫn còn hoang tàn đã trở thành một mặt cỏ xanh tươi.

Mọi người trợn mắt há mồm nhìn cảnh tượng này, đã có chuyện gì xảy ra thế?

Mà những thực vật màu xanh kia vẫn còn đang tiếp tục sinh trưởng, cây cối, hoa cỏ…

Mọi sự sống bị cướp đoạt dường như đang được trả lại. Vong linh giới bắt đầu khôi phục lại sức sống.

Thời Sênh giẫm lên nước mưa, thong thả quay về bên cạnh Đông Ngự, nhe răng nhếch miệng nói: “Hình như em đã làm một chuyện tốt rồi.”

Làm Vong linh giới khôi phục sức sống.

Rõ ràng là việc của nữ chính.

“Không tốt sao?” Đông Ngự nghiêng đầu hỏi.

“Không thích làm chuyện tốt.” Thời Sênh bày ra vẻ ghét bỏ, cứ có cảm giác thân phận của mình không quá phù hợp với chuyện này, cô là vai ác, sao lại đi làm chuyện tốt được chứ!

[…] Chưa thấy người làm chuyện tốt mà còn tỏ ra ghét bỏ, tư duy của người bệnh tâm thần tốt nhất không nên đoán, dù sao cũng không đoán được.

Đông Ngự trầm ngâm mấy giây: “Vậy lại hủy diệt là được.”

[…] Được lắm, bệnh tâm thần ở bên nhau quả thực xứng đôi.

Thần kinh, thần kinh, thần kinh!

“Bỏ đi, phiền lắm!” Thời Sênh kéo mũ lên cho hắn, che nước mưa rớt xuống mặt, “Đi thôi!”

Đông Ngự nhìn về phía sau Thời Sênh. Đám vong linh đã chạy gần hết, các pháp sư đều đang tụ lại, ngửa đầu nhìn lên trời. Mưa càng lúc càng lớn, tốc độ sinh trưởng của thực vật càng lúc càng mãnh liệt, rất nhiều thực vật đã vươn lên rất cao, cũng không thấy cát vàng ở dưới chân nữa.

Hắn ôm Thời Sênh rồi rời đi.

Dù thế giới này sụp đổ hay ngập tràn sức sống thì chỉ nơi có cô mới là nơi hắn trở về.



Vong linh giới đột nhiên khôi phục lại sức sống. Lúc đầu vẫn có người thấp thỏm không yên, nhưng sau đó phát hiện ra những thực vật này không có gì nguy hiểm thì mọi người lập tức trở nên vui vẻ.

Còn tại sao có kết quả này, lúc đó các pháp sư đều bị vong linh chắn ở bên ngoài, không tới gần khu vực trung tâm, chỉ thấy dây leo khua đầy trời, không biết ai đang đánh nhau với kẻ chỉ huy vong linh kia.

Xong việc cũng không có ai đứng ra, đồng thời, bọn họ phát hiện Vĩ Huyền vẫn luôn đứng xem diễn đã rời đi, có người phỏng đoán không biết có phải cô làm không?

Trong đám bọn họ, người có năng lực nhất chính là người có được Vong linh Pháp trượng – Vĩ Huyền.

Nhưng không có chứng cớ gì, bọn họ lại không tìm thấy người nên cuối cùng trở thành một lời thắc mắc không có lời giải đáp.



Vong linh giới hồi phục sức sống, vong linh càng lúc càng nhiều hơn, chiến tranh vẫn cứ tiếp tục như thể một bên không chết sẽ không ngừng lại.

Đông Ngự vẫn cần một lượng lớn hồn hỏa để chống lại cơn đói cho nên Thời Sênh không thể định cư một chỗ được, chỉ có thể dẫn hắn đi lang thang khắp nơi, thu hoạch hồn hỏa.

Thời Sênh tìm tư liệu về Lưu Ly Sát ở rất nhiều chỗ, nhưng mà đại đa số chỉ ghi lại tác dụng của Lưu Ly Sát thời kỳ chưa thành hình. Lưu Ly Sát trưởng thành lại chẳng có ghi chép nào hết.

Càng đừng nói cách để bài trừ Lưu Ly Sát ra khỏi cơ thể.

Thời Sênh thật sự không tìm được cách nào nên cuối cùng không thèm tìm nữa, sống được bao lâu thì sống thôi.

Mỗi ngày, ngoại trừ dạy dỗ Sở Uẩn Linh thì cô cũng chỉ có mỗi một việc là tìm cơm cho Đông Ngự, cố gắng cho hắn ăn no.

Đây là thế giới mà Thời Sênh bận rộn nhất.

Ngày nào cũng đổi chỗ ở, vong linh ở một chỗ dù sinh sôi nảy nở nhanh nhưng cũng không đủ với sức ăn khủng khiếp của Đông Ngự.

Nhưng Thời Sênh lại cực kỳ nghi ngờ, nếu không có Đông Ngự ở đó thì vong linh có sinh sôi nảy nở nhanh như thế không?

Từ sau khi Vong linh giới khôi phục lại sức sống, tốc độ sinh sản của vong linh càng nhanh hơn.

“Đây là thứ em muốn tặng cho chị!”

“Không được!”

“Tại sao?”

“Cô ấy là của ta, không được là không được.”

Thời Sênh đau đầu nhìn một lớn một nhỏ đang cãi nhau chí chóe ở bên kia, “Hai người các ngươi có thể ngừng một chút được không hả?”

Sở Uẩn Linh đã cao hơn không ít nhưng gương mặt vẫn mũm mĩm, nhìn vô cùng đáng yêu, hoàn toàn phù hợp với mắt thẩm mỹ của Thời Sênh.

Cho nên Đông Ngự càng thêm phòng bị Sở Uẩn Linh, lúc nào cũng tìm cách không cho cô nhóc tới gần Thời Sênh.

Lá gan của Sở Uẩn linh cũng lớn hơn trước nhiều, biết Thời Sênh che chở cho mình nên dù Đông Ngự có dọa dẫm như thế nào thì cô bé cũng biết hắn sẽ không ra tay với mình. Vì thế, cô bé luôn tìm cách né tránh Đông Ngự để tới gần Thời Sênh.

Lần nào bị phát hiện, Sở Uẩn Linh cũng bị ném văng ra. Đông Ngự không nhẫn tâm tới mức ném tới nơi nguy hiểm, chỉ ném tới những nơi không làm cô bé bị thương hoặc là phương hướng mà con rối vong linh có thể tìm được.

Từ sau khi biết rõ chuyện này, lá gan của Sở Uẩn Linh càng bằng trời, giờ đã dám chính diện đối đầu với Đông Ngự.

“Tránh ra.” Đông Ngự xốc áo choàng lên, gạt Sở Uẩn Linh sang bên cạnh, “Còn chưa học được chú trói thân đâu đấy, mau đi học đi!”

Sở Uẩn Linh loạng choạng, không vui đáp: “Em học xong rồi!”

“Học xong thì phải luyện cho thành thục, các ngươi mang nó đi cho ta.” Đông Ngự chỉ huy con rối vong linh.

Con rối vong linh lập tức tiến lên khiêng Sở Uẩn Linh đi về phía xa.

Sở Uẩn Linh: “…” Có thể chỉ huy con rối vong linh thì giỏi nha!

Hừ, chờ cô nhóc học được hết các chú ngữ rồi, nhất định sẽ cứu chị ra!

“Chừng nào em mới để con bé rời đi hả?” Đông Ngự xoay người oán giận với Thời Sênh, hôn cô cũng phải đề phòng con bé ấy đột nhiên nhảy ra.

“Chờ ngày con bé có năng lực tự bảo vệ mình.”

“Như vậy thì sẽ để nó rời đi à?”

Thời Sênh gật đầu, ít nhất phải để con bé học được hết các thứ rồi mới để nó đi được, nếu không ra ngoài sẽ bị người ta giết chết ngay, chẳng phải như thế thì sẽ uổng phí mọi công lao đã làm sao?

Từ sau câu nói đó của Thời Sênh, Đông Ngự liền bắt đầu dạy Sở Uẩn Linh.

Thay đổi thầy giáo, sinh hoạt của Sở Uẩn Linh càng thêm căng thẳng hơn, thời gian ngủ cũng phải căn ke, không hoàn thành bài tập sẽ bị phạt.

Sở Uẩn Linh có tố cáo cũng chẳng ích gì, chỉ cần Đông Ngự không lăn lộn cô bé tới mức bị thương thì dù có mệt, có khổ thế nào Thời Sênh cũng sẽ không quan tâm.

Có lẽ Đông Ngự học được kỹ năng này nên lăn lộn cô bé theo đủ mọi cách, đặc biệt là sau mỗi lần Sở Uẩn Linh lén lút kể khổ với Thời Sênh thì sẽ càng bị hắn chỉnh cho thảm hơn.

Dần dần, tố chất thân thể của Sở Uẩn Linh càng ngày càng tốt hơn. Đông Ngự lăn lộn thế nào cô nhóc cũng có thể ứng phó được.

Thiên phú của Sở Uẩn Linh rất tốt, học chú ngữ cực kỳ nhanh, những gì Thời Sênh có thể dạy đều dạy hết, còn lại cô bé sẽ học từ Đông Ngự và con rối vong linh rất nhiều chú ngữ đặc biệt.

Tuy rằng ngoài miệng Đông Ngự nói ghét Sở Uẩn Linh nhưng cũng không bài xích như lúc đầu nữa. Đương nhiên chỉ là không bài xích mà thôi, muốn hắn coi cô bé là người quan trọng thì tuyệt đối không có khả năng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.