Chương trước
Chương sau
Thời Sênh vứt Cynthia lại cảng biển, mặc kệ cô ta ra sức phản đối thế nào đi chăng nữa rồi mang Tuân Lệnh ra biển khiến một đám người sợ ngây ra. Gió lốc lớn như thế mà ra biển thì khác nào tìm chết chứ?

Nhưng nghĩ lại thì con thuyền này vốn xuyên qua gió lốc mà tới, hơn nữa còn có thể chạy mà chẳng cần thủy thủ. Một đám người lại thấy chẳng có gì đang kinh ngạc cả.

So với lúc bọn họ tới thì giờ gió lốc trên biển còn mạnh hơn, có đôi khi con thuyền còn lọt vào trung tâm của một trận bão lớn.

Thời Sênh không biết Tuân Lệnh dùng cách nào mà có thể khiến cho con thuyền bình an xuyên qua những cơn gió lốc này. Nhưng lần nào hắn từ trong căn phòng cuối hành lang chui ra cũng sẽ lập tức hôn mê, ngủ tận hai, ba ngày cũng chưa tỉnh lại.

Không bị làm sao cả, chỉ ngủ mà thôi.

“Rốt cuộc bệnh này của huynh là bệnh gì?” Thời Sênh dựng Tuân Lệnh dậy từ trên giường.

“Di truyền của gia tộc.” Tuân Lệnh ngáp một cái, mắt vẫn còn lim dim, “Những người thành niên của Tuân thị đều sẽ luôn thích ngủ.”

Có lẽ vì đã ở chung nhiều ngày, Thời Sênh còn cho hắn xem đuôi nên Tuân Lệnh không quá phòng bị Thời Sênh nữa, hoặc là nói lúc hắn nửa tỉnh nửa mơ thì chẳng hề phòng bị bất kỳ ai.

“Quái thật, rốt cuộc huynh làm cách nào để sống tới tận bây giờ mà chưa bị ai bóp chết nhỉ?” Lúc ngủ, hắn hoàn toàn không có phòng bị gì, muốn làm gì hắn cũng được hết.

Tuân Lệnh hít vào mấy hơi rồi chớp mắt đáp: “Sau khi ta thành niên thì chưa bao giờ ra khỏi tông môn, đây là lần đầu tiên ta ra ngoài.”

“Chưa bao giờ ra khỏi tông môn á?” Thời Sênh nhíu mày, “Ta nghe nói huynh là Thiếu tông chủ cơ mà. Với thân phận cao như thế thì sao phải làm loại chuyện mạo hiểm này?”

“Để ta nghĩ xem…” Tuân Lệnh cố gắng nhớ lại, vì ngủ quá nhiều nên đầu óc hắn cũng hơi đần độn, “Ừm… Hình như có người nói rằng chỉ có ta dẫn người đi vào khu vực kia mới không xảy ra chuyện gì. Lúc đầu tông chủ cũng không đồng ý, nhưng sau đó liền thay đổi quyết định.”

Có lẽ Tuân Lệnh nghĩ tới chuyện gì đó không vui vẻ nên đáy mắt cũng tối sầm lại.

Thời Sênh duỗi tay ôm hắn, khẽ an ủi, “Không sao, ta sẽ ở bên huynh.”

Chỉ có Tuân Lệnh mới dẫn người tiến vào khu vực hai thế giới đang dung hợp với nhau, đây là thể chất đặc thù ư?

Loại giả thiết này chỉ thuộc về một vật hy sinh râu ria hoặc là BOSS vai ác.

“Các huynh muốn tìm quyền trượng, tìm nó để làm gì thế?”

“Ngăn cản khu vực kia tiếp tục mở rộng ra.”

“Làm thế nào để ngăn cản?” Hai thế giới dung hợp, muốn ngăn cản thì nói dễ hơn làm, đâu như hai con lật đật ở gần nhau, lấy đi một con thì con kia sẽ không sao đâu chứ?

Tuân Lệnh lại suy nghĩ: “Hủy diệt quyền trượng.”

“Hủy diệt bằng cách nào?”

Tuân Lệnh lim dim mắt, đầu nghiêng đi như sắp ngủ tiếp.

“Tuân Lệnh!” Thời Sênh véo hắn nhưng hắn lại chẳng có phản ứng gì, mắt càng nhắm lại nhiều hơn.

Thời Sênh đè hắn ra giường hôn một hồi mới làm cơn buồn ngủ của Tuân Lệnh tan đi một chút, hắn hỏi rất vô tội: “Sao nàng lại hôn ta nữa?”

Gần đây hắn đã bị hôn tới miễn nhiễm luôn rồi. Một lời không hợp nàng ấy sẽ hôn hắn. Mà lần nào ngủ say cũng sẽ bị nàng ấy dùng cách này để đánh thức, hắn đã quá quen với hành vi thân mật này rồi.

Hắn cũng không ghét hương vị trên người cô.

Ngược lại, còn cảm thấy rất thích.

Thời Sênh xoa đầu hắn: “Huynh vừa mới tỉnh chưa được bao lâu chứ, không được ngủ.”

Tuân Lệnh nghiêng đầu: “Nhưng ta buồn ngủ.”

“Ngoan, chút nữa rồi ngủ.” Thời Sênh bế hắn đặt lên thiết kiếm rồi đưa hắn ra khỏi phòng.

Tuân Lệnh mềm oặt như không có xương cốt rúc ở trong lòng cô, ngáp một cái rồi nói với giọng ngái ngủ: “Nàng muốn đưa ta đi đâu? Chúng ta ở trong phòng ngủ không tốt à?”

“Ta cũng rất muốn ở cùng huynh trong phòng ngủ lắm.” Thời Sênh nhìn hắn với vẻ đen tối.

“Thế chúng ta quay về đi, ta buồn ngủ chết đi được.” Tuân Lệnh hoàn toàn không hiểu ám chỉ trong lời của Thời Sênh. Hắn ôm eo Thời Sênh cọ tới cọ lui, âm cuối còn mang theo một chút hương vị làm nũng không dễ phát hiện ra.

Thời Sênh hơi hốt hoảng, duỗi tay sờ tai hắn, mỗi lần hắn làm nũng cô đều rất không đành lòng, “Huynh ngủ đi, ta đưa huynh theo ta mới yên tâm.”

Tuân Lệnh ngẩng đầu nhìn cô, trong con ngươi mờ mịt có hình ảnh mơ hồ của cô, Thời Sênh cúi đầu hôn lên trán hắn, “Ngủ đi.”

“Trước đây chúng ta gặp nhau bao giờ chưa?” Tuân Lệnh cảm thấy kỳ quái nên hỏi một câu.

“Ừ.” Đâu chỉ có gặp nhau, còn ngủ luôn rồi.

“Nhưng mà ta chưa tới đây bao giờ…” Tuân Lệnh chống người ngồi dậy, “Chúng ta gặp nhau ở đâu thế?”

“Kiếp trước.”

Tuân Lệnh nhíu mày: “Nói dối.”

Thời Sênh nhún vai, nói thật thì anh không tin, em còn có cách nào chứ?

Thiết kiếm chở hai người xuyên qua khoang thuyền, lên boong tàu. Thuyền đang đứng trong một vùng gió lốc. Bên cạnh là một cái vòi rồng cao vút. Ở phía xa xa có một kiến trúc cực kỳ cổ quái.

Kiến trúc này toàn bộ là bê tông cốt thép, dùng màu xám và đen làm chủ, nhìn từ xa chẳng khác nào một con quái vật khổng lồ đang thu mình.

Một nửa ngâm trong nước, một nửa bị mưa gió xối lên.

“Đó là cái gì vậy?” Tuân Lệnh đang buồn ngủ mà cũng bị kiến trúc đó làm cho kinh ngạc. Hắn chui ra khỏi lòng Thời Sênh, đứng ở trên thiết kiếm nhìn ra xa.

Một thứ thật kỳ quái, chưa nhìn thấy bao giờ.

“Kiến trúc thuộc về thế giới tương lai, không thuộc về thế giới này.”

“Thứ không thuộc về thế giới này ư?” Tuân Lệnh nghĩ tới những thứ xuất hiện trong thế giới của mình, những thứ đó cũng thuộc về thế giới xâm chiếm bên kia.

“Ừm.” Kiến trúc lớn như thế cũng đã dung nhập tới đây, chứng minh khu vực dung hợp của hai thế giới đã rất lớn.

Ầm ầm…

Tiếng của Thời Sênh vừa dứt thì kiến trúc bên kia đã nổ tung làm cho sóng biển cuộn cao lên như núi rồi đổ ập xuống và xô về phía họ.

Bọt sóng màu trắng ngưng tụ thành những cột nước lớn đánh úp về phía con thuyền.

Thời Sênh trừng mắt, mẹ kiếp!

Ông chỉ đi ngang qua mà ngươi cũng tấn công à?

Có đạo đức nơi công cộng không thế hả?

Vòi rồng đã ập tới trước mặt. Nó đụng vào một bên sườn con thuyền, ánh sáng màu vàng lập lòe rối loạn, cảm giác vững vàng biến mất, toàn bộ thân thuyền đều lắc lư dữ dội. Cột nước như một cây đao sắc phá hủy thân thuyền, con thuyền lập tức bị cắt thành mấy khối chỉ trong nháy mắt rồi chìm dần xuống nước.

Nước biển và nước mưa hòa vào nhau rồi đổ ập xuống người Thời Sênh làm cô lập tức biến thành gà rơi vào nồi canh. Thời Sênh lau mặt hỏi: “Phòng ngự của huynh sao yếu thế?”

Phòng ngự trên thân thuyền là do Tuân Lệnh bố trí. Lúc trước luôn chẳng xảy ra vấn đề gì nên Thời Sênh mới không gia cố. Ai ngờ còn không chịu được một kích như thế.

Người Tuân Lệnh cũng ướt dầm dề. Hắn cúi đầu nhìn Thời Sênh: “Yếu ư? Nhưng ta là người tạo kết giới giỏi nhất tông môn rồi đấy.”

Thời Sênh: “…”

Vậy chắc không phải phòng ngự của Tuân Lệnh yếu mà là cỗ lực lượng cổ quái kia quá đáng sợ. Trong nháy mắt vừa rồi Thời Sênh cũng sởn tóc gáy. Dường như có một cỗ lực lượng hủy diệt trời đất quét ngang qua người cô.

Nói thật, cô đã đi qua nhiều thế giới rồi nhưng đây là lần đầu tiên cô có cảm giác dựng tóc gáy như thế.

Thời Sênh liếm môi, trong mắt có ánh sáng kỳ dị xẹt qua, cô nhìn chằm chằm về phía mặt biển đang đầy bão gió không ngừng.

Thật là… làm người ta cảm thấy hưng phấn nha!

Cuộc sống có khiêu chiến thì mới không nhàm chán!

[…] Ha ha, nói hiên ngang lẫm liệt lắm. Nếu cô mà không đổi được thế giới thì xem cô có co giò bỏ chạy ngay lập tức không?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.